Chương 150: Con đường tu đạo chân chính
Đạo quán Vi Thiên, phòng VIP.
Tường Vi trố mắt, lập lại lời nói của Nhật Lâm:
"Vì nó vô dụng?"
Bích Ngọc ngồi bên cũng thấy nghi hoặc. Rõ ràng hắn bảo cũng hay, cũng ổn. Vậy tại sao lại nói vô dụng?
Ngay cả nàng, một người rất thực tế, cũng thấy những lời giảng kia rất thâm sâu, triết lý.
"Đệch!" Nhật Lâm nghe Tường Vi hỏi, lại trông thấy vẻ mặt nghi hoặc của cả hai cô gái liền biết mình chơi ngu.
Nói thật, những lời thuyết giảng này đúng thật là vô dụng, nhưng ngoại trừ một vài câu, về mặt nào đó cũng không có gì không ổn. Chẳng qua có chút màu mè phóng đại mà thôi, nghe cho vui cũng được.
Nhưng hiện tại nhìn vẻ mặt của hai cô gái trước mặt, hắn biết không nói vài lời là không được.
"Ầy, cũng chẳng có gì đâu. Nghe cũng vui tai mà, dù…" Nhật Lâm cố gắng kháng cự. Ai ngờ hắn chưa nói xong thì Tường Vi bất mãn kêu lên:
"Không được!"
"Ạch…" Nhật Lâm cười khổ.
Tường Vi thấy thái độ của hắn, trong lòng muốn cười nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra nghiêm túc:
"Chị em em đang nghe giảng thật là hay, nhưng giờ anh lại nói nó vô dụng, làm người ta mất cả hứng. Anh phải chịu trách nhiệm."
"…" Nhật Lâm khóe miệng co giật.
Còn chịu trách nhiệm? Hắn còn chưa làm… khặc, không đúng, hắn không có làm…cũng không ổn…hắn… Còn bà nó, tóm lại là… dẹp.
Còn chị em em?
Nhật Lâm lắc đầu, nhìn qua Bích Ngọc.
Nàng này hiện tại cũng không có biểu hiện gì, nhưng khóe miệng khẽ nhếch đủ bán đứng nàng.
"..."
Muốn xem trò vui phải không? Nhật Lâm bó tay.
Cố nhịn cười, Bích Ngọc cũng lên tiếng:
"Dù gì anh cũng đã nói, vậy cho chúng tôi xem cái nhìn của anh một chút cũng được mà."
"Àiiii, được rồi." Nhật Lâm đầu hàng. Đã Bích Ngọc cũng nói, vậy thì nói một chút đi.
Kỳ thật hắn đối với chuyện luận đạo không hề có một chút hứng thú. Trong mắt hắn, thay vì ngồi đây nghe nói nhảm, chi bằng nhắm mắt tu luyện còn tốt hơn.
Khục… thật ra hắn vẫn đang tu luyện. Vì có thể Phân thần, nên trừ khi có sự việc gì khiến hắn phải tập trung toàn bộ tinh thần, bằng không lúc nào cũng sẽ luôn có một bộ phận đang trong trạng thái tu luyện.
Nhật Lâm cẩn thận suy nghĩ một chút, tìm kiếm một phương thức dễ hiểu để nói cho hai nàng. Bích Ngọc và Tường Vi cũng yên lặng chờ đợi.
Trải qua một khoảng thời gian, Nhật Lâm kết thúc suy nghĩ. Nhìn hai cô gái trước mặt, hắn bắt đầu nói:
"Một, trước nói về video kia một chút. Về mặt bản chất, tu luyện Kiên chính là rèn luyện thân thể, hầu như không hề liên quan đến ngộ đạo. Mọi người rèn bao nhiêu, cơ thể liền mạnh bấy nhiêu. Cho nên sẽ không có chuyện không thông qua tu luyện, chỉ ngồi xếp bằng nghe đạo, thậm chí thư giản uống trà mà trực tiếp đột phá."
Nói xong điều thứ nhất, Nhật Lâm dừng lại nhìn hai cô gái.
Hai chị em Bích Ngọc cũng đang suy nghĩ. Qua một lúc, Bích Ngọc mở miệng hỏi:
"Tôi hiểu ý anh. Nhưng anh có thể giải thích thêm tại sao phải tu luyện mới đột phá không? Không phải ngộ đạo mới là thứ mà đạo giáo tôn sùng nhất sao?"
Nhật Lâm gật đầu:
"Tôi đồng ý rằng ngộ đạo có thể khiến cảnh giới của một người trực tiếp tăng lên. Nhưng cô hiểu lầm về ngộ đạo. Ngộ đạo, nói một cách đơn giản là nhận ra con đường."
"Lấy ví dụ, có rất nhiều con đường đi từ A đến B. Có dài có ngắn. Nhưng đường ngắn lại có khi đầy chông gai; đường dài thì ngược lại, bằng phẳng và an toàn. Khi cô ngộ đạo, tức là cô nhìn thấy được tất cả con đường này, biết toàn bộ các vấn đề trong đó. Và dựa vào đó, cô có thể chọn cho mình con đường tốt nhất, phù hợp với mình nhất."
"Tuy nhiên, dù cô đã biết được con đường để đi, nhưng cô vẫn là cần phải đi. Cô không thể ngộ xong liền xuất hiện tại B ngay được. Nói tóm lại, ngộ đạo giúp cô đi nhanh và chính xác, không có nghĩa giúp cô đạt đạo ngay lập tức."
Nhật Lâm lại dừng lại chờ đợi. Lại trải qua một hồi suy nghĩ, Bích Ngọc gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Tường Vi cũng thế.
Nhật Lâm thấy vậy liền nói tiếp:
"Hai, nói về nội dung lời giảng khi nãy. Mọi người thấy nó huyền bí, triết lý sâu xa. Nhưng, nó liên quan gì đến việc tu luyện? Cứ cho là lời giảng này có một chút giá trị đi, nhưng mọi người đang ở đâu trên con đường tu đạo? Chỉ mới là bước khởi đầu mà thôi. Nội dung lời giảng chẳng ăn nhập gì với tình trạng hiện tại của mọi người. Nó chẳng khác gì đem định luật vạn vật hấp dẫn dạy cho học sinh tiểu học, trong khi cái chúng cần là cộng trừ nhân chia. Nghĩ rằng chúng có thể hiểu được?"
Nhật Lâm dừng lại. Lần này hắn thêm luôn cả ví dụ cho dễ hiểu.
Sự thật chính là vậy! Kiên, chỉ như lớp vỡ lòng mà thôi. Giảng cho cao siêu thì ăn nhập gì với nó. Thậm chí nếu gặp người không hiểu, không đủ kiên định còn phản tác dụng, gây hoang mang cho họ.
Khác với lần đầu, lần này cả hai chị em Bích Ngọc đều nhanh chóng hiểu được. Nhưng Tường Vi lại bất mãn quệt miệng:
"Cái gì mà học sinh tiểu học? Bộ trong mắt anh, em và chị thật sự là như vậy?"
"Khặc khặc, chỉ là ví dụ mà thôi, đừng quá để ý." Nhật Lâm đổ mồ hôi.
Quả thật nếu nói cho đúng, chỉ nói riêng về tu luyện thì các nàng trong mắt hắn chính là như thế. Nhưng hắn không dám thừa nhận. Quả đả kích!
Lặng lẽ lờ đi chuyện này, Nhật Lâm tiếp tục:
"Ba, bàn về đạo nói chung. Hiện nay, hầu như tất cả các đạo quán đều có những lời giảng như đạo là gì, đạo cao siêu bao nhiêu, vâng vâng và vâng vâng. Nhưng, biết để làm gì? Cái quan trọng hơn, là con đường để đạt đạo, chứ không phải biết đạo là gì. Trước khi công pháp xuất hiện, đạo giáo đã tồn tại từ rất lâu. Nhưng có ai thành tiên thành thần đâu?"
"Những thứ này ngay cả giúp một người khỏe mạnh còn không được, nói gì đến việc tu đạo. Nói thì hay, nhưng ngay cả con đường để đi cũng không có."
Nói tới đây, Nhật Lâm dừng lại một hơi rồi kết thúc:
"So với Kiên, Cương Thể và Khống Linh có thể trực tiếp giúp người tu luyện, khỏe mạnh và trường sinh, những lời giảng kia ngoài cái mả đẹp đẽ bên ngoài ra thì bên trong chẳng có cái thứ gì. Cho nên tôi mới nói, chúng vô dụng!"
Chấm hết!
Lần này, Bích Ngọc và Tường Vi cũng không vội vàng phản ứng. Hai nàng yên lặng ngồi đó, suy nghĩ thật lâu.
Không phải họ không hiểu điều Nhật Lâm nói. Hắn nói quá rõ ràng, cũng rất… có lý. Nhưng cũng vì vậy, các nàng càng không dám vội vàng gật bừa.
Nếu soi xét kỹ, những lời vừa rồi của Nhật Lâm chẳng khác gì "đại nghịch bất đạo" đem toàn bộ các lời giảng của đạo giáo đi đổ sông vứt biển.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của những người thiển cận. Nhật Lâm cũng không phủ nhận đạo giáo, hắn chỉ là nói những lời giảng thế này không có bao nhiêu giá trị thực tế.
Một đứa trẻ chưa biết đi, ngươi lại nói chạy "ghê gớm" như thế nào để làm gì? Điều đúng đắn nhất nên làm, là chỉ nó cách đi, sau đó là cách chạy. Còn chạy sẽ có cảm giác gì, có thể làm gì thì chỉ là lời nói sáo rỗng.
Có thể cho nó biết một ít để hiểu, chứ không cần nói quá nhiều để khiến nó ảo tưởng sức mạnh, suốt ngày cứ nghĩ tới chạy mà quên mất mình còn chưa biết đi.
Trong mắt Nhật Lâm, những lời bàn luận trong các topic về vần đề tu luyện Kiên, cách Tẩy Tủy hiệu quả, cách Cường Hóa nhanh chóng còn có giá trị hơn gấp trăm, gấp ngàn lần những thứ này.
Nội dung trong đó có thật sự hiệu quả hay không khoan vội đánh giá, nhưng nó mới là cước đạp thực địa. Biết đạo cao siêu bao nhiêu để làm gì? Ngươi vẫn là phải đi, phải luyện. Có đi có luyện, vậy mới có thể hiểu rõ đạo hơn, dần dần chuyển từ hiểu sang ngộ, cuối cùng là đạt đạo.
Đây, mới là con đường tu đạo chân chính.
Trong phòng, hai cô gái vẫn còn đang lặng lẽ tiêu hóa nội dung vừa rồi. Mãi cho đến khi tiếng người giảng viên dưới đạo tràng vang lên thì hai người mới bừng tỉnh.
"Thời gian giảng đạo đã hết. Tiếp theo là thời điểm luyện tập Cách đấu thuật. Như mọi khi, các thành viên chính thức và hội viên nồng cốt sẽ lên đài diễn luyện. Nếu vị khán thính giả nào có thắc mắc về tu luyện, có thể liên hệ qua bộ phận truyền tin để nhận được hướng dẫn."
Hít một hơi thật sâu, Bích Ngọc ngẩng đầu nhìn người con trai trước mặt, ánh mắt tràn đầy sự kinh dị.
Trong Chân Thực Ma Huyễn là đệ nhất.
Ngoài thực tế, năng lực thao khống nhân tâm cực đỉnh, suy nghĩ cũng rất tinh tế, thấu đáo, thậm chí trình bày diễn đạt cũng là cực giai. Hắn hầu như không có nhược điểm.
"Có một đối thủ kinh khủng như vậy, mình có thể tranh được Chân Thực Ma Huyễn chi đỉnh sao? Đây là S cấp nhiệm vụ nha." Bích Ngọc âm thầm thở dài.
Lần đầu tiên trong đời, nàng đối với một việc cảm thấy quá khó nắm bắt.
Quá khó!
Dù cho đối mặt với đệ nhất tài nữ Thư Tuyết, đệ nhất chuyên nghiệp Ứng Kiếp hay những người đồng cấp khác, Bích Ngọc vẫn luôn cho rằng cơ hội của các bên là chia đều. Mỗi người đều có thể mạnh của mình.
Nhưng đứng trước Nhật Lâm, nàng lại không thấy có bao nhiêu cơ hội. Vì hắn đã chứng minh cho nàng thấy điều đó: đệ nhất Chân Thực Ma Huyễn, bản lĩnh thực tế tuyệt giai.
"Có lẽ thật phải hợp tác với Tử Băng." Bích Ngọc thầm nghĩ.
Cũng ngay lúc này, Tường Vi trịnh trọng lên tiếng:
"Cám ơn anh đã chỉ cho em!"
"Cám ơn anh!" Bích Ngọc cũng nghiêm túc nói.
Sở dĩ có thái độ này, là vì cả hai người đều hiểu những lời vừa rồi của Nhật Lâm có giá trị lớn đến thế nào.
Nếu không có nó, mọi người mặc dù vẫn sẽ kiên định tiến lên, nhưng trong đầu vẫn sẽ luôn mộng tưởng về hình ảnh của đạo, dẫn tới những sai lầm không đáng có thậm chí là có thể nghiêm trọng trong tương lai.
Nhật Lâm cười lắc đầu:
"Không cần phải thế!"
Ai ngờ, Tường Vi lại quệt miệng:
"Anh thì thấy thật đơn giản. Nhưng em và Thái Quân đã tốn không ít thời gian cho cái đạo quán này, thế mà giờ mới phát hiện ra nó chỉ được cái mẻ bề ngoài. Sao không tức cho được."
"Ầy, ít ra nó cũng có một chút hữu dụng mà. Mọi người tập hợp, cùng nhau luyện tập học hỏi cũng hay chứ."
"Hừ! Có gì hay. Nguyên cái đạo quán, ngoại trừ người giảng tên là Lữ Chung đạt tới Cường Hóa tầng 7 ra, cũng chẳng có ai tài giỏi. Nếu không có những lời màu mè kia, ai thèm tới nơi này."
"..." Nhật Lâm nghe nàng nói thế đành nhún vai cười.
Hiện tại còn khoảng gần một tiếng là hết giờ, ba người lại tiếp tục ngồi đó nhìn xem mọi người luyện tập.
Nhưng có những lời của Nhật Lâm khi nãy, tâm trạng mọi người đã trở nên buồn chán, không còn chú tâm như lúc đầu.
Khoảng 40 phút sau, đột nhiên…
"Mọi người xin chú ý. Nhận thấy mọi người đã rất nhiệt tình đến đây nghe giảng và luyện tập, vì để nâng cao tinh thần cầu tiến, đạo quán hiện tại sẽ mở ra chương trình rút thăm gọi tên. Nếu tên người nào hay khu vực nào được đọc lên thì có thể lên đây, đích thân đại sư huynh Lữ Chung của chúng tôi sẽ trực tiếp bồi luyện cùng."