Chương 149: Vì nó vô dụng
Khác với phần lớn Đạo quán được xây dọc theo triền núi, Đạo quán Vi Thiên tuy không nằm trong trung tâm, nhưng cũng sát rìa thành phố. Diện tích nơi đây cũng khá lớn.
Nếu là trước đây, dù Đạo quán ngoài núi có xa hơn, người dân cũng vẫn thích đi ra đó tham quan thăm thú. Vì những nơi như vậy ít nhất còn có cái vẻ như bồng lai tiên cảnh.
Nhưng từ khi công pháp hiện thế, cộng với sự truyền bá của những video kia khiến cho Vi Thiên trở thành "thánh địa". Lúc nào người cũng đông đúc.
Lúc này, Nhật Lâm và hai chị em Bích Ngọc đang ngồi trên một chiếc ghế salon dài thuộc khu vực khách VIP. Mọi sắp xếp này, Bích Ngọc đã bàn giao cho người làm xong tất cả từ trước.
Từ nơi đây có thể nhìn xuống toàn bộ quang cảnh của một bãi sân khá rộng. Hàng trăm người đang tụ tập bên dưới.
Đây chính là đạo trường.
Ngay chính giữa đạo trường có một đài cao gần cả mét. Hiện tại có một người ngồi ở chính giữa, đang cầm micro giảng đạo. Người này cũng không phải ông lão trong video mà là một vị đệ tử của ông ta.
Hắn trạc khoảng 30 tuổi, gương mặt anh tuấn. Với một bộ đạo bào màu xám mặt trên người, trông hắn càng có vẻ siêu phàm thoát tục.
Xung quanh người này cũng có khá đông những thành viên chính thức ngồi ngoảnh mặt ra phía ngoài.
Nhóm nghe giảng là các hội viên của Đạo quán, Thái Quân hiện cũng ở trong đó. Hắn cùng với những người khác thì ngồi thành vòng tròn, bao bọc lấy đài giảng.
Muốn thành hội viên của Vi Thiên, phải trả một số tiền tương đối lớn, đồng thời phải vượt qua một số điều kiện nhất định như đẳng cấp và kỹ thuật cách đấu.
Đổi lại là họ được ưu tiên ngồi ở dưới, trực tiếp nghe giảng. Ngoài ra các hoạt động trong này cũng sẽ được tham gia.
Còn nhóm Nhật Lâm hiện tại thì gọi là khán thính. Đi ngày nào trả tiền ngày đó.
"Anh tính phá quán thế nào?" Ổn định xong chỗ ngồi, Tường Vi nhỏ giọng hỏi hắn.
Ba người, Tường Vi ngồi chính giữa, Nhật Lâm và Bích Ngọc ngồi hai bên.
"Khặc khặc… phá bằng… niềm tin được không?" Nhật Lâm nhìn toàn cảnh xung quanh, người đổ mồ hôi.
Con bà nó! Ai mà biết tràng diện khổng lồ thế này. Cứ nghĩ cũng như trong một số truyện, một cái đạo quán cùng lắm là một hai chục tên phản diện, cộng với vài chục quần chúng reo hò mà thôi. Ai mà ngờ có tới… hàng trăm.
Này làm sao phá?
Hắn cũng không muốn bị nhìn như thiểu năng. Giả vờ cao thâm cười lắc đầu, rồi hi vọng có ai đó phát hiện, tức giận chỉ mặt. Sau đó liền trang bức hô "các ngươi không được".
Có bệnh!
"Hừ! Lúc nãy đã hứa với em sẽ nghĩ cách, bây giờ lại rụt." Tường Vi bất mãn quyệt miệng.
"Àiiii, anh đâu biết tràng diện lớn thế này nha." Nhật Lâm cười khổ.
Lúc nãy hắn cũng không có hứa. Chỉ là Tường Vi năn nỉ ỉ ôi, nhờ hắn tìm cách "phá" nên hắn đành gật đầu đại chứ đâu hứa hẹn gì.
Nhưng Nhật Lâm cũng lười trả treo.
Bích Ngọc thấy hắn trưng bộ mặt khổ qua cũng thấy tức cười:
"Anh cũng không cần để ý con bé. Chỗ này quá đông người, muốn làm gì cũng không dễ. Cứ xem trước đã, chuyện của Thái Quân tính sau cũng được. Dù sao cũng không có gì thật nghiêm trọng."
Đúng là vậy. Nhóm l·ừa đ·ảo này cũng chỉ cầu tài mà thôi, cũng không có âm mưu động trời nào. Qua vài bữa, Tử Băng cũng sẽ tìm cách xử lý.
Giờ mà làm không khéo, có khi còn gây nên Thái Quân phản cảm.
"Ừm! Cứ xem thử rồi tính." Nhật Lâm gật đâu đồng ý.
Tường Vi nghe thế cũng đành chịu. Chị Ngọc đã lên tiếng, nàng cũng không dám đùa quá trớn.
Quyết định như vậy, ba người bắt đầu tập trung xuống tình huống bên dưới.
Nào biết, ngay khi ba người vừa bước vào đạo quán, tại một khu vực sâu bên trong, một tên đệ tử đang vội vàng chạy vô báo cáo:
"Quán chủ, Bích Ngọc, chị của Thái Quân đến."
Đối tượng hắn báo cáo là một ông lão với vẻ ngoài tiên phong đạo cốt. Nếu Nhật Lâm ở đây sẽ nhận ra hắn chính là người giảng đạo trong video kia.
Lúc này, quán chủ nghe được tin tức liền giật mình một cái. Rồi ngay lập tức, hắn mừng rỡ cười to:
"Ha ha, thật là quá tốt. Bày lâu như vậy, cuối cùng siêu cấp cá lớn cũng đã xuất hiện. Tên Thái Quân đúng là quỷ nghèo, chỉ có nhiêu đó mà hắn cũng đưa không được. Vậy mà còn đòi làm thành viên chính thức của Vi Thiên. Vậy mà cũng gọi là người thừa kế đại tập đoàn? Hừ!"
Nghĩ tới Thái Quân, quán chủ liền khó chịu. Hắn dày công thiết kế, cố tình để video "tình cờ" lọt vào tay một số người, trong đó cũng có tên này. Mục đích là để đám này sùng bái ngưỡng mộ, chịu chi số tiền lớn để có thể gia nhập làm thành viên chính thức.
Ai ngờ hắn có tiếng mà không có miếng. Làm thiếu gia bình thường thì được, đại thiếu gia thì còn cách xa cả mấy phố.
Nhưng quán chủ nào biết, Thái Quân không phải không lấy ra được, mà là không dám lấy.
Ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ, nhưng hắn biết mình không thể làm vậy. Chị Ngọc và chị hai đều đang cố gắng vì gia tộc, hắn dù ngang tàn bướng bỉnh cũng biết mình không được trở thành phá gia chi tử.
Nhất là từ lúc gặp được Nhật Lâm, suy nghĩ của hắn đã trưởng thành lên rất nhiều. Đam mê hư huyễn thì không ít, nhưng vẫn giữ được giới hạn sau cùng.
Đối với Thái Quân, trở thành hội viên nồng cốt để được nghe giảng và tập luyện cùng với thành viên chính thức là đủ.
Trở lại, tên đệ tử nghe quán chủ nói liền hiểu ý, mắt sáng rực:
"Vậy, chúng ta dùng phương pháp nào? Đột phá, hay là…"
Quán chủ lắc đầu:
"Không? Đột phá quá mạo hiểm. Huống chi bây giờ cũng chẳng có ai vừa đột phá. Bích Ngọc cũng không phải người tầm thường. Chuyện này làm sau lưng thì dễ, trực tiếp hiện trường chỉ sợ rất khó qua mặt được nàng."
Tên đệ tử cái hiểu cái không, gãi đầu hỏi tiếp:
"Vậy chúng ta chọn cách nào?"
Quán chủ nhìn hắn, miệng phun ra hai chữ:
"Thực… chiến!"
"Thực chiến?" Tên đệ tử cả kinh.
Quán chủ lúc này đã đứng lên, khuôn mặt lộ ra vẻ cơ trí:
"Phụ nữ, nhất là cường nữ, sẽ càng sùng bái người mạnh hơn mình. Chỉ cần chúng ta phô bày thực lực càng cường hoành, nàng sẽ "khuất phục"."
"Nhưng nàng ta là doanh nhân a. Chúng ta có ai buôn bán thắng được nàng sao?"
"Khặc khặc…" Quán chủ chới với. Hắn tức giận quay đầu lại chửi:
"Đồ ngu! Muốn so cũng tuyệt đối không so buôn bán với nàng. Ta là nói đánh nhau, là cách đấu. Hiểu chưa, đủ trần trụi chưa?"
Tên đệ tử bị chửi tối tăm mặt mũi, hoảng hốt gật đầu lia lịa:
"Dạ dạ, con biết rồi."
"Đi chuẩn bị đi. Truyền lời ta tới Lữ Chung, bảo nó ta cho phép sử dụng toàn bộ thực lực. Theo kế hoạch định sẵn trước đây mà làm."
"Dạ dạ…"
Tên đệ tử rối rít gật đầu, sau đó nhanh chân vọt đi.
"Đáng đời ngươi cả đời chỉ có thể làm chân chạy." Quán chủ nhếch mép khinh thường. Đoạn hắn đưa tay vuốt lấy bộ râu, lắc đầu cảm khái:
"Lữ Chung a Lữ Chung, ta chỉ có thể làm tới đây. Có thể đáp lên chiếc thuyền của đại gia tộc, một bước lên trời hay không thì phải phụ thuộc vào con rồi. Việc trường sinh bất lão của ta cũng sẽ có hi vọng."
…...
Trở lại đạo trường.
Nơi đây một mảnh tường hòa, mùi trầm hương len lõi qua từng ngóc ngách.
Trên đài giảng, Lữ Chung hai chân xếp bằng trên bồ đoàn, cất giọng trầm thấp. Âm thanh của hắn như vang vọng từ cõi sâu xa:
"Tu là thuận thiên? Không. Tu là thuận tâm. Thiên đạo vô tình, chỉ có lòng người là còn lửa."
"Ngươi thấy một kẻ g·iết mười người là ác. Nhưng nếu y g·iết mười kẻ sẽ hại mười vạn người thì sao? Tu đạo, là phải học cách nhìn vượt qua khỏi bề nổi."
"Đừng hỏi vì sao nhân thế loạn lạc. Vì lòng người không chịu yên, nên đạo chẳng thể an."
Trong phòng Vip.
Nhật Lâm cố ngăn cơ thể đang muốn ngáp một cái, đưa tay cầm lấy ly nước trước mặt lên uống một hớp. Đồng thời tiện thể cũng lôi một cục đá từ trong ly ra…lau mặt.
Hắn nhìn qua hai cô gái bên cạnh mình. Hai nàng này hiện tại vẫn đang chăm chú lắng nghe những lời giảng đạo bên dưới.
Tình huống này đã diễn ra gần mười lăm phút.
Mặc dù đã xác nhận là đạo quán này l·ừa đ·ảo, nhưng khi nghe nội dung của bài giảng, các nàng liền trở nên như hiện tại, khó mà dời mắt.
Vì sao?
Vì nội dung bài giảng quả thật rất… thâm sâu, chứa đầy triết lý.
Hắn thở dài thả người ra phía sau, cũng không ngăn cản.
Có lẽ động tác này của hắn khiến ghế bị động, Tường Vi thì không nhận ra, nhưng Bích Ngọc liền sực tỉnh, quay sang nhìn hắn.
"Anh thấy nó không hay hả?" Nàng tò mò hỏi.
Tiếng nói vang lên bất chợt của nàng cũng đánh động Tường Vi. Cô gái này nghe vậy cũng giật mình, quay sang Nhật Lâm hỏi:
"Em thấy hay mà? Có gì bất ổn hả?"
Nhật Lâm nhìn hai nàng, cười lắc đầu:
"Cũng không phải không hay. Ổn thì cũng tạm ổn."
"Hả? Vậy tại sao anh không muốn nghe, còn tỏ vẻ buồn chán nữa?" Tường Vi nghi hoặc.
Nếu đã thấy hay, nội dung cũng ổn. Vậy nên nghe mới đúng a.
Nhật Lâm nghe nàng hỏi thế, chỉ nhún vai:
"Vì nó… vô dụng!"