Chương 37: Có lẽ cũng không khó như vậy
Không Gian Ảo.
" Em muốn tu Địa Kinh!" Thu Nguyệt mỉm cười nói.
Nhật Lâm nhìn Thu Nguyệt, trong lòng có chút hổ thẹn.
Cách đây ít phút, hắn gọi nàng vào không gian ảo, đem chuyện của Huyền Kinh và Địa Kinh nói cho nàng biết.
Hắn muốn nàng, rất muốn. Nhưng hắn không muốn lừa dối Thu Nguyệt. Nên hắn nói cho nàng biết, cho nàng lựa chọn.
Hệ thống nói không cần thiết. Hiện tại tâm cảnh hắn đã tăng lên. Thu Nguyệt vốn yêu hắn, nên giờ đã bị " thu hút". Dù không có Địa Kinh, nàng chấp nhận chuyện này chỉ là thời gian.
Nếu không tin thì chờ một vài ngày liền biết, không cần đi tìm khổ.
Hắn tin. Bởi vì lấy hắn mấy ngày qua xem xét, quả thật đã thay đổi khá nhiều. Mặc kệ là Huyền Kinh ảnh hưởng hay tâm cảnh hắn tăng lên mà thay đổi, ít nhất hắn thấy rất thoải mái, không có gì khó chịu hay gò bó.
Vậy là đủ.
Dù sao hắn trước mặt hệ thống là một kẻ chân trần, còn sợ bị ướt giày?
Tới đi, nằm trên nằm dưới tùy ngươi chọn…khặc khặc, nhầm chủ đề.
Nhưng Nhật Lâm vẫn lựa chọn đưa Địa Kinh cho Thu Nguyệt và nói hết với nàng. Hắn muốn gia tốc tâm cảnh của Thu Nguyệt, không muốn nàng dằn vặt đau khổ.
Thu Nguyệt bỗng thu lại nụ cười, thở dài:
" Em vốn không có bao nhiêu hy vọng, vì em biết người em yêu sẽ không là tên cặn bã. Nhưng bây giờ, mặc kệ là do Huyền Kinh hay tâm cảnh gì đó khiến anh thay đổi, mặc kệ Địa Kinh như thế nào, chỉ cần em có thể vui vẻ bên anh, em chấp nhận đi thử."
Đúng vậy, dù sao đây cũng là thời hiện đại, đối với chuyện này nàng vẫn chưa vượt qua được. Dù Nhật Lâm đã chấp nhận nàng, nhưng việc nàng chấp nhận cùng Thùy Linh có chung hắn, quá…khó khăn. Nhưng xét về mặt lý trí, nếu lời Nhật Lâm nói là đúng, vậy đây là kết cục tốt nhất. Vì Nhật Lâm, Thu Nguyệt nguyện ý đi thử, để… có thể vui vẻ bên hắn mãi mãi.
Nhật Lâm nhìn Thu Nguyệt, hắn muốn nói vài lời nhưng cổ họng cứ như nghẹn lại, không thốt ra được.
Một lát sau, hắn thở dài bỏ cuộc:
" Được, vậy em nhắm mắt lại đi"
" Dạ!"
…...
23h50.
Nhật Lâm mở mắt, trầm mặc.
Qua một lát, hắn thở ra một hơi thật mạnh, sau đó nhìn đồng hồ.
" Cũng may không bị trễ."
Hôm nay là thời điểm di chuyển lên thị trấn. Hắn mà vào muộn, e rằng lại phải chờ thêm 5 ngày. Tổn thất quá lớn.
" Không biết Thùy Linh các nàng hôm nay có thể hoàn thành nhiệm vụ ẩn tàng kia không?"
Trước đó hắn đã đem hết các nhiệm vụ kể cả ẩn tàng và cách săn quái nói hết cho Thùy Linh và Thu Nguyệt, hy vọng hai nàng có thể hoàn thành. Ngoài ra, hắn cũng nói cả cho chị em Thanh Hà và Như Yên.
Hiện tại đa phần ai cũng cấp 9 cấp 10, có tiết lộ cũng không sao.
Tân Thủ Thôn trong Chân Thực Ma Huyễn toàn bộ là giống nhau, tựa như các bản sao. Kể cả tọa độ của quái cũng không khác. Cho nên nhiệm vụ trừ khi là duy nhất hay tùy chọn, bằng không đều sẽ như nhau.
Hiển nhiên vụ con gà kia giờ chỉ là cứu sống, sau đó nhận được địa điểm lấy phần thưởng hoặc thưởng trực tiếp luôn chứ không có phượng hoàng thuế biến hay tiếp sau. Dù là như vậy cũng đủ các nàng kiếm đầy bồn đầy bát.
Hắn cũng không tin nhiệm vụ này có thể có bao nhiêu người tìm được, dù là người chơi chuyên nghiệp. Mặc dù Mệnh tinh sau khi g·iết boss có thể đạt được, chỉ cần trở về giao nhiệm vụ là có thể phát động nhiệm vụ ẩn tàng. Nhưng có giữ được, và đúng lúc nằm trên tay người đi giao nhiệm vụ hay không cũng là vấn đề.
Nhận được chắc chắn là có người nhận được, nhưng e rằng cũng không quá nhiều.
Logic trong Chân Thực Ma Huyễn khác khá xa so với game online bình thường, nếu có miêu tả thì may ra còn có thể suy diễn được, ngoài ra các thứ còn lại là mê, chỉ nhờ may mắn thôi.
…...
Tân Thủ Thôn. Đường đi tới Thị Trấn.
Lộc cộc, lộc cộc.
Hiện tại Nhật Lâm đang ngồi trong xe, với… Thanh Hà.
Lúc nãy sau khi đăng nhập, hắn theo tọa độ đi tới đoàn xe, hao hết 1 Kim và có được chỗ ngồi này. Đây là toa xe 2 người, ưu đãi dành cho danh vọng cấp 2. Nhóm Thanh Hà chỉ có mình nàng đạt cấp 2, nên nàng lựa chọn ngồi chung với hắn.
" Cô nhìn gì vậy, chưa thấy đẹp trai bao giờ?" Nhật Lâm thấy nàng cứ lom lom nhìn mình từ nãy đến giờ, khó hiểu lên tiếng.
Thanh Hà nghe vậy phì cười:
" Đẹp trai công ty tôi đầy. Chẳng qua hôm nay thấy anh có vẻ khác khác."
" Ồ, cái gì khác?"
" Không biết."
" … "
" Chuyện bên kia…ổn chứ?"
Thanh Hà nghe vậy, biết Nhật Lâm nói là vụ mẹ nàng, trong lòng cảm thấy có chút ấm áp. Chợt nhớ tới chuyện đêm đó, khuôn mặt nàng lại có chút hồng hồng.
" Bà đã ổn. Cám ơn anh rất nhiều!"
" Không cần phải vậy, giao dịch mà thôi."
Thanh Hà mỉm cười, có chút ngọt ngào trong tâm.
Đúng là có giao dịch. 20 triệu tiền liên minh. Đủ mua một căn nhà gần trung tâm thành phố như nhà của Nhật Lâm.
Ngươi nói nhiều? Xin lỗi, cứu bà chủ của tập đoàn, 100 căn cũng đáng. Nhưng nếu Nhật Lâm thật đòi 100 căn, mặc dù các nàng cũng đưa, nhưng các nàng sẽ không tránh khỏi áp lực của tập đoàn. Những người kia đều là người trung thành, sẽ không ai dám nói gì, nhưng áp lực vô hình sẽ rất lớn.
Trung thành, nhưng không ngu trung. Trả một cái giá lớn như vậy chỉ để cứu một người, trong khi tập đoàn đang bấp bênh, đáng giá không? Chỉ có các nàng thấy như vậy mà thôi.
Nhưng nếu Nhật Lâm không lấy hay lấy ít, vậy càng c·hết. Muốn tư bản nợ ân tình? Không có cửa. Tư bản chỉ có lợi ích, không có ân tình. Trung thành là vì có uy tín và trách nhiệm, không phải từ thiện.
" Hắn thật tinh tế." Thanh Hà nghĩ.
…...
3 giờ sau.
Đoàn xe đi được khoảng một nữa đoạn đường thì bỗng nhiên dừng lại. Giọng chủ đoàn vang lên:
" Tất cả nghe đây, chúng ta tạm nghỉ ở đây khoảng 30 phút. Nơi này trong vòng bán kính 500 mét khá an toàn, mọi người có thể tự do hoạt động."
Mọi người nghe vậy liền lục tục xuống xe, tản ra tìm một chỗ thư giản. Đi lâu như vậy cũng nên ra ngoài hoạt động giản gân giản cốt, trò chơi này quá chân thật, chuyện này cũng tính tới.
Nhật Lâm và Thanh Hà cũng bước xuống.
" Đi lâu như vậy chỉ để đến thị trấn, cần gì phải vậy a." Thanh Hà hoạt động tay chân một lúc, càm ràm.
Nhật Lâm nghe vậy mỉm cười, hắn nhìn ngó xung quanh một lát liền nhắm một phương hướng bước tới.
Thanh Hà thấy hắn không nói lời nào liền đi, tò mò chạy theo hỏi:
" Này, anh đi đâu vậy. Chủ đoàn nói bán kính an toàn chỉ có 500m, đi ra khỏi coi chừng gặp quái cấp cao đó."
Nhật Lâm nghe vậy cười nói:
" Bởi vậy mới nên đi."
Thanh Hà sững người. Nàng biết hắn là "người chơi chuyên nghiệp" nói như vậy hẳn là phát hiện cái gì. Nghĩ tới tình cảnh hiện tại của gia tộc, Thanh Hà do dự một chút liền quyết định đi theo.
" Anh…. Anh có thể chỉ tôi một ít về game này được không?" Thanh Hà thấp thỏm hỏi.
Đối với người chơi chuyên nghiệp, công lược game là tuyệt đối bí mật. Đây chính là thứ có thể sản xuất ra tiền, huống chi đây là Chân Thực Ma Huyễn . Một số người thậm chí còn xem như chuyện sống còn. Sao có thể chỉ được? Ngươi bị ngu a?
Nếu là kẻ khác, Thanh Hà đương nhiên sẽ không hỏi như vậy. Nhưng Nhật Lâm… khác, hắn có vẻ không thèm quan tâm chuyện này.
Nàng không có ý muốn lợi dụng, nàng đã chấp nhận "hi sinh" bất kể có thích Nhật Lâm hay không. Vì gia tộc, "hi sinh" để đổi lấy bình an cho mọi người là cách duy nhất bản thân nàng có thể lấy ra.
Nhật Lâm quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Thanh Hà.
" Xin…. xin lỗi!" Thanh Hà cuối đầu, trong lòng cảm thấy sợ hãi. Nàng cảm thấy mình đã phạm một sai lầm rất lớn. Được voi đòi tiên a.
Sau cái đêm đó, tính cách của Nhật Lâm nàng đã hơi có chút "hiểu". Hắn có "háo sắc" không thì không biết, nhưng tuyệt sẽ không lụy sắc. Nếu không nàng, hoặc cả chị nàng khi đó đã…
Nếu Nhật Lâm vì chuyện này mà cảm thấy khó chịu, sau đó "bỏ" nàng, vậy…
Bất giác, nước mắt đã bắt đầu tích tụ quanh đôi mi, chầm chậm chảy xuống.
" Chỉ cô cũng có thể, thêm tiền!"
…...
Ngơ ngác nhìn bóng lưng người con trai phía trước, nhớ lại cảm giác khi bàn tay kia đưa lên, khẽ quét đi những giọt nước mắt lăn trên má, Thanh Hà thì thầm:
" Có lẽ thích hắn… cũng không khó như vậy!"