Vũ Trụ Chi Khuyết

Chương 38: Hướng dẫn và Thị trấn Thiên Hồ




Chương 38: Hướng dẫn và Thị trấn Thiên Hồ
Trong rừng, Nhật Lâm vừa đi vừa giảng giải.
Lúc đầu, hắn không tính nói những điều này, bởi vì hắn cũng là một newbie, biết gì mà nói. Nhưng trải qua hơn 1 tuần chơi game, với sự trợ giúp của Chân Thực Toàn Tra, hắn nghĩ hắn đã có thể sơ bộ nắm được mạch của trò chơi.
Nhìn bàn tay vừa tiếp xúc với gương mặt Thanh Hà khi nãy, Nhật Lâm cười tự giễu: " Mình bây giờ cũng biết thương hương tiếc ngọc rồi."
" Đụng chút cái là khóc, cô thật sự là phó tổng?" Nhật Lâm chọc.
Thanh Hà mím môi.
" Logic trong Chân Thực Ma Huyễn khá là khác biệt so với những trò chơi trước đây." Nhật Lâm cũng không làm tới, bắt đầu nói " Những game online trước đó, mục đích được tạo ra là để kiếm tiền. Thế nên chiêu thức, nhiệm vụ, hiệu ứng đều đủ hoa lệ, nhưng không có chiều sâu. Nói đúng hơn, không phải không làm được, mà là không cần thiết."
" Lấy ví dụ như nhiệm vụ. Nhiệm vụ thường là sẽ không quá khó, cũng dễ phát hiện. Tại sao? Vì nó chủ yếu dùng để kích thích người chơi, chứ không để làm khó họ. Khó quá ai chơi, ai đưa tiền? Ngoài ra, tạo ra càng nhiều, càng tốn não, tốn tài nguyên. Hiển nhiên không phù hợp mục đích kiếm tiền."
" Nhưng ở Chân Thực Ma Huyễn hệ thống cực kỳ cường đại, một giây là có thể tạo ra cả ngàn loại nhiệm vụ, liên kết chặt chẽ. Với số lượng lớn như vậy, không sợ người chơi không phát hiện được một vài cái. Thậm chí có thể căn cứ từng người mà làm riêng."
" Độ khó nhiệm vụ thì đủ kiểu. Người chơi chuyên nghiệp trước đây chỉ quen với loại bình thường. Họ dựa vào đoàn đội phối hợp nhuần nhuyễn để đánh quái là chủ yếu, đối với công lược nhiệm vụ thì cũng không hơn người khác là bao."
" Đối với công lược, chỉ cần nhớ một điều. Có phát sinh liền khả năng có vấn đề. Có miêu tả thì phải căn cứ tình hình thực tế mà suy luận. Ví dụ như Ma Giáp Trư, có giáp thì phải chậm, đã chậm thì phải có đồng đội hỗ trợ. Linh miêu nhanh nhẹn nên âm hiểm, kỹ năng chủ yếu lo cho bản thân là chính. Ma lang chơi đồng đội, nên kỹ năng thường là quần kỹ."
"Đối với không có gợi ý hay miêu tả, cầu may thôi. Chơi đồng đội thì chuẩn bị nhiều phương án, ta thử kiểu này, ngươi thử kiểu kia, đơn giản là vậy."
Nhật Lâm chốt: " Nói chung chỉ là phải chú ý thôi, năng lực suy luận hay gì gì khác không phải chỉ là có thể chỉ được. Chơi nhiều sẽ tự hình thành."
Thanh Hà nghe xong, suy nghĩ một chút lại chần chờ hỏi:
" Vậy bây giờ việc anh đang làm, là xuất phát từ kiểu suy luận gì?"
" Cái này đơn giản. Căn cứ cách nói trên, có phát sinh liền có vấn đề. Không đi một mạch mà dừng ở đây, hiển nhiên có khả năng nơi này có gì đó: vật phẩm, kỹ năng, nhiệm vụ…."
Mắt Thanh Hà sáng lên, tựa như đã giác ngộ, khoe nói:
" Bán kính an toàn là 500m, ý anh nói họ ám chỉ trong đây có đồ tốt?"
" Sai!"
" … "

" Đã biết là khu an toàn, tức là họ đã thanh lý sạch. Đồ dỏm có thể có, đồ tốt chắc chắn không. Câu này phải hiểu ngược lại, muốn có đồ tốt, phải đi ra ngoài 500m. Khi nãy tôi xem xét, chỉ có hướng này rừng rậm âm u nhất, tức là khả năng có ít người khám phá nhất, nên đi thử vân may."
Thanh Hà nghe xong, trong lòng cực kỳ rung động.
" Đầu của tên này là thứ gì a, loại tư duy ngược này, không phải kiểu thiên tài bình thường là có thể có được, chẳng trách hắn có thể tìm ra nhiệm vụ ẩn tàng."
Nếu Nhật Lâm nghe được câu này, chắc chắn sẽ phì cười. Nhiệm vụ kia là hắn nhờ Chân Thực Toàn Tra mới biết được. Không có gợi ý, không có miêu tả, muốn phát hiện hoàn toàn là dựa vào vận may thôi.
Quả như Nhật Lâm dự đoán, sau khi vượt qua khu an toàn 200m, hai người cẩn thận tìm kiếm một lúc thì phát hiện hai vật phẩm nằm trong hốc đá. Không có quái hay cái gì bảo vệ. Hiển nhiên đây chỉ là phần thưởng nhỏ.
Sách kỹ năng - Leo cây ( vô cấp ) : có thể leo cây.
" Hai cái? Là biết có hai người tới?" Nhật Lâm nghi hoặc.
" Tùy biến?" Thanh Hà cũng thấy quá trùng hợp.
Nhật Lâm nhún vai:
" Chắc vậy. Thậm chí nếu tới 1 người, kỹ năng có thể sẽ tốt hơn một ít. Nhưng cũng không quá nhiều."
Nhiều người thì phải chia nhỏ, đạo lý bình thường thôi.
" Có thể leo cây là nghĩa gì?"
" Bình thường, các loại kỹ năng dạng sinh tồn này là không thể thực hiện, phải thông qua học kỹ năng mới được phép làm. Bằng không, người biết leo sẽ leo lên cây đánh các loại quái không biết leo hay đốn ngã. Ưu thế quá lớn, Chân Thực Ma Huyễn sẽ không cho phép. Tương tự, bơi dưới nước, chặt cây, đốt lửa, nấu ăn v.v… cũng phải học."
Ngừng một chút, Nhật Lâm nói tiếp:
" Ngoài ra, cho phép leo không có nghĩa là biết leo. Ngoài thực tế không biết, sợ độ cao các kiểu thì dù cho phép cũng không làm được."
" Phức tạp như vậy?" Thanh Hà cau mày.
" Kệ đi, quan tâm chi."
Nhật Lâm nhún vai, đem kỹ năng học luôn.
[ Ngươi học được kỹ năng leo cây, có thể leo cây ]
Thanh Hà cũng học.

Kỹ năng loại vô cấp là không cần bất kỳ điều kiện, có bao nhiêu học bấy nhiêu.
" Trở về thôi, thời gian sắp hết."
" Anh… dạy tôi leo cây có được không?"
" Thêm tiền!"
" …"
…...
" Ha ha, ta kiếm được 1 kim."
" Một Kim tính là gì, ta tìm được pháp trượng, gia tăng 30 ma lực nè."
Đoàn xe tiếp tục khởi hành.
Thanh Hà hai má ửng hồng, chui vào trong xe giả vờ nhắm mắt ngủ.
Vừa rồi học leo cây, tư thế có chút xấu hổ a.
Lúc nãy khi lên được chỗ cao, do quá hưng phấn cộng với kinh nghiệm ít mà nàng tuột tay. Nhật Lâm khi đó chờ nàng tuột ngang hắn, vòng tay qua người ôm lấy.
Nhớ tới thân thể rắn chắc của người kia ôm ghì lấy cơ thể vào trong, Thanh Hà vừa xấu hổ vừa cảm thấy… an bình. Tựa như chỉ cần có hắn, mọi chuyện đều sẽ ổn.
Đây là cảm giác mà từ lúc tập đoàn xảy ra sự cố tới nay, nàng mới lần đầu tiên cảm nhận được.
Lộc cộc, lộc cộc.
Có một điều Thanh Hà đã không chú ý tới, là đối với chuyện khi nãy, nàng đã không hề có một chút phản cảm.
Hiển nhiên là vì…
Đúng người.

…...
Thị Trấn Thiên Hồ, người đông nghìn nghịt.
Bởi vì cũng không phải chỉ mình Tân Thủ Thôn chỗ Nhật Lâm tới thôi, mà là cả trăm cái.
Năm ngày chờ đợi là chỉ ở Tân Thủ Thôn hắn quy định. Đây là hệ thống căn cứ vào tiến độ công lược của các thôn khác mà đưa ra, nhằm canh sao cho mọi người có thể cùng lúc tới nơi này.
Nhật Lâm bước xuống xe, hoạt động tay chân giản gân cốt.
Sau đó, hắn tìm người qua đường hỏi thăm vị trí của tế đàn, đi tới.
Hiện tại đã gần hết thời gian, ra ngoài g·iết quái là không thể. Chỉ có thể vừa đi lòng vòng tra xét vừa hướng về tế đàn. Bây giờ chuyện chính yếu là chuyển chức chuyên nghiệp thành công, xem coi biến hóa thế nào rồi tính tiếp.
[ Thợ may (sơ cấp) ]
Miêu tả: Thợ may nổi tiếng nhất thị trấn. Hắn có vẻ đang lo lắng, nhưng ngươi đẳng cấp quá thấp, hiện tại không thể giúp gì được.
Ẩn tính: Hắn đang có vụ làm ăn, cần khoản 20 bộ da cá sấu để làm áo khoát. Yêu cầu: cấp 16.
[ Cô gái nhà bên ]
Miêu tả: Nàng thầm thương anh hàng xóm bên cạnh. Hiện anh ta đang cố gắng học hành thi cử. Nàng hi vọng có thể giúp được.
Ẩn tính: Nàng nghe nói núi Vọng Nguyệt có một loài hoa tên là Đỗ Khoa. Đáng tiếc nàng là nữ nhi chân yếu tay mềm, không có khả năng đi tới nơi nguy hiểm như vậy được. Cô gái thể hi vọng có thể có ai đó giúp đỡ. Yêu cầu: đẳng cấp 25.
…...
" Đủ loại thượng vàng hạ cám. Ngay cả tìm áo yếm bị mất ngoài thị trấn cho vị góa phụ 40 tuổi kia cũng có? Không biết phần thưởng là gì, có khi nào… khặc khặc… thứ cho tại hạ bất tài."
Một lần nữa, Nhật Lâm lại đổi mới cái nhìn đối với hệ thống.
…...
10 phút sau, Nhật Lâm đi tới tế đàn.
Lúc này xung quanh tế đàn đã có vô số người chơi tụ tập. Hiển nhiên là muốn chuyển chức nghiệp.
Tế đàn này cũng không khác gì so với cái ở Tân Thủ Thôn. Chỉ là nhìn to lớn và uy nghiêm hơn vậy thôi.
" Tra xét!" Nhật Lâm tiến hành phát động Chân Thực Toàn Tra.
" Ồ, còn có loại thiết lập này." Nhìn thấy miêu tả và ẩn tính của tế đàn, Nhật Lâm giật mình, mở ba lô kiểm tra tài sản.
Sau đó hắn không do dự, nhắn tin cho Thanh Hà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.