Chương 174: Ngạo gia âm u
Võ Văn chau mày suy nghĩ, có lẻ vẫn có đường vòng qua Thành.
Hắn nhanh chóng dẫn theo Chu Linh đi ngược về phía sau, tìm kiếm đường vòng qua.
Võ Văn đang đi trên đường liền nghe tiếng dân chúng hô:
"Ngạo gia phát gạo tế bần ở trong thành, mọi người mau chóng trở về.” Nghe thấy lời đó các tiều phu, thợ săn đang ở trong rừng đều nao nao chạy trở lại thành
Võ Văn nghe thấy liền ngẩn ra, chẳng lẻ đây là chiêu trò Ngạo gia bày ra để dụ họ vào thành. Nhưng nhìn dân chúng vô cùng vội vàng, không giống chút nào giả vờ. Võ Văn khẽ bắt lại 1 cái người hỏi:
“Huynh đài, Ngạo gia thực sự phát gạo tế bần ở trong thành sao.”
“Ngươi hỏi điên rồ gì vậy, Ngạo gia hàng tháng đều có phát gạo tế bần, Ngạo gia đại phú đại quý lại còn là đại thiện đại đức gia. Nếu không có Ngạo gia dân chúng Đông Thành liền c·hết đói hết 3 phần.” Người thợ săn giật phăng cánh tay của Võ Văn, 3 chân 4 cẳng vội vào thành.
Võ Văn ngẩn ra nhìn lấy Chu Linh, đại thiện gia lại làm những việc như b·ắt c·óc dân nữ sao?
Lúc này bất chợt Võ Văn ngửi được 1 mùi thi thối vô cùng nồng nặc bốc lên. Võ Văn nheo mày nhìn theo liền nhìn thấy có 1 đoàn xe ngựa lớn tầm 4,5 chiếc đang từ bên trong thành đi ra. Phía sau từng chiếc xe lúc này đang chở theo 1 núi đồ vật bị che kín bằng vải trắng.
Võ Văn híp mắt, mùi thi thối phát ra chính là từ đống đồ vật đó. Võ Văn rất nhanh liền bắt lấy 1 người hỏi:
“Huynh đài có biết xe ngựa kia chở theo đồ vật gì không, sao ta lại ngửi được mùi xác thối rữa ở phía bên trong xe.”
Cái người kia giật mình nhìn theo, sau đó khuôn mặt hiện vẻ đau buồn lắc đầu tiếc nuối nói:
“Là xác n·gười c·hết do ôn dịch ở ngoại ô Đông Thành, đoàn xe đó là của Ngạo gia, Ngạo gia hành thiện tích đức không muốn ôn dịch l·ây l·an toàn bộ Đông Thành, liền đứng ra chịu trách nhiệm xử lý t·hi t·hể, chở ra bên ngoài thành hỏa táng. Ngạo gia công đức vô lượng.”
Võ Văn nheo mắt, thật sự có gia tộc tốt đến vậy. Lúc này đoàn xe ngựa đi qua rất gần Võ Văn. Bất chợt Võ Văn giật mình, hắn ngửi thấy 1 mùi có chút quen thuộc.
Võ Văn trở về nhẹ nói với Chu Linh: “Đi theo đoàn xe ngựa kia.”
Chu Linh ngẩn ra, đi theo phía sau Võ Văn.
Rất nhanh trời đã chập tối. Võ Văn đứng ở xa xa nhìn đến. Đám người trên xe ngựa lúc này đã xuống xe đốt lên lửa trại. Bỗng nhiên lúc này có 15 cái người mới đến hội họp với đoàn xe. Bọn họ vô cùng thân quen dường như đã có sắp xếp trước.
Võ Văn thả ra thần niệm tra xét liền phát hiện ra 15 người này đều là Võ giả, lại có đến 13 cái Đại Tông Sư cường giả, thậm chí 2 cái đứng đầu hàng, 1 nam 1 nữ còn là Giả Đan cảnh.
Đi hỏa táng xác c·hết cần đến 15 cái cường giả, hỏa táng xác c·hết cần đi xa đến như vậy sao?
Tất nhiên là không, đám người này vận chuyển sợ rằng không phải xác c·hết đơn thuần.
Võ Văn nheo mày, ôn dịch sao? Hắn vừa rồi liền ngửi thấy chính là mùi độc dược tìm thấy trên người Chu Linh bên trong xác c·hết liền đi theo. Đến đây lại chứng kiến việc này.
Võ Văn đã dự tính nửa đêm liền sẽ đi tra xét. Hắn tự tin bản thân dấu mình kiểm tra, Giả Đan cảnh cũng là không có cách nào phát hiện ra.
An bài Chu Linh ở 1 nơi an toàn. Võ Văn giống như 1 u linh thoát đi giữa màn đêm. Nhưng khi đến nơi, liền nhận thấy không đúng. Nơi nay loạn lên 1 bầy, dường như có người vừa tập kích nơi này.
Hắn nhìn thấy nơi đó có 3 cái đại tông sư đã nằm trong vũng máu, những người còn lại đều đuổi theo 1 hướng, dường như t·ruy s·át ai đó, chỉ còn lại 4 người canh chừng xe.
Nhìn thấy 4 người bốn phương dò xét vô cùng cảnh giác, Võ Văn biết không thể âm thầm tra xét được nữa.
Võ Văn lấy thế sét đánh dễ dàng đánh ngất 4 người. 2 cái sơ kỳ, 2 cái trung kỳ mà thôi, không thể gây khó Võ Văn.
Võ Văn mở ra đoàn xe ngựa, nhanh chóng khám nghiệm xác c·hết. Một lúc sau Võ Văn vô cùng tức giận. Xác c·hết ở đây hắn đoán không sai, nguyên nhân c·hết không phải do ôn dịch, là do người độc c·hết. Môi, da mặt, đầu ngón tay đều chuyển sang tím tái.
Võ Văn lại nhanh chóng kiểm tra qua chiếc xe khác. Lần này Võ Văn liền giật mình. Xác c·hết lần này không phải do trúng độc. Cũng không phải là người dân thường. Thi thể vẫn còn tỏa ra huyết khí. Đây là t·hi t·hể của Võ giả, mắt Võ Văn trợn trắng, 1 xe đầy t·hi t·hể Võ giả. Chừng này xác không dưới 200 người. Võ Văn nhìn đến trong đó có vài cái xác có điểm kỳ lạ, đôi mắt khẽ nheo lại.
Đồng tử Võ Văn hiện ra tơ máu. Tự hỏi Ngạo gia này rốt cuộc là làm việc gì?
Võ Văn sau đó đánh tỉnh 1 người trong 4 người để tra khảo. Kẻ kia mở mắt nhìn thấy Võ Văn liền kinh hoảng, sau đó là 1 hồi kinh hoàng. Võ Văn đương nhiên sẽ không nhẹ tay với những kẻ này.
1 lúc sau Võ Văn nheo mày. Tên thuộc hạ này cũng không biết chính xác, chỉ là được thuê bảo tiêu. Người có thể biết thông tin chỉ có thể là 2 cái đầu lĩnh.
Võ Văn đã hiểu tại sao nơi đây lại loạn đến vậy. Vừa rồi có 1 cái nữ nhân muốn lẻn vào tra xét xác c·hết liền bị phát hiện mới dẫn đến 1 tràng truy g·iết đến hiện tại.
Võ Văn nhìn theo hướng t·ruy s·át, đôi mắt nheo lại, thân hình nhanh chóng ẩn vào màn đêm.
Bên trong rừng sâu một cái nữ nhân mang hắc phục ẩn trong màn đêm. Trên thân nàng lúc này xuất hiện 2 cái lỗ máu.
Nàng cố nén đau, không dám thở ra tiếng. Trạng thái nàng ta lúc này đã không tốt lắm, đầu hoa mắt choáng, đã đến biên giới b·ất t·ỉnh. Nàng cố cắn vào đầu lưỡi giữ bản thân thật thanh tỉnh. Lúc này mất ý thức nàng nhất định sẽ vô cùng thê thảm.
Bất chợt lúc này sau lưng nàng ta bỗng vang lên tiếng gào rú vô cùng thê thảm làm nàng vô cùng giật mình. Nữ nhân vẫn không dám kêu ra tiếng. Đây có thể là chiêu trò của kẻ thù.
Một lúc sau, nữ nhân nghe thấy tiếng lá xào xạc, cảm nhận được có người đang đến gần. Khuôn mặt nàng tỏ ra đắng chát. Nàng không muốn c·hết nhưng càng không muốn c·hết vô ích, cơ thể xông ra ngoài muốn liều c·hết với kẻ thù.
Lúc này liền nhìn thấy 1 cái nam nhân giống như 1 tôn huyết thần tắm trong ánh trăng đang kéo lê theo 2 cái thân ảnh trên mặt đất đi về phía nàng.
Nàng che miệng kinh hô, 2 thân ảnh này không phải 2 cái Giả đan t·ruy s·át nàng sao?
Võ Văn nhìn thấy nàng ta khẽ nhếch miệng: “Ngươi tốt.”
Nữ nhân giật mình chưa kịp đáp lại, cơ thể mất ý thức té xỉu xuống mặt đất.
Nữ nhân dần dần mở mắt ra, đập vào mắt nàng lúc này là 1 cái nam nhân anh tuấn. Hắn lúc này đang treo ngược 2 cái người ở trên thân cây, dường như là đang tra khảo.
Nữ nhân khẽ nghiêng người liền giật mình nhận thấy cơ thể có chút thoải mái. Nhìn lại v·ết t·hương lúc này đã cầm máu. Trạng thái cũng rất tốt khẽ ngẩn ra. Giống như bản thân chỉ bị v·ết t·hương nhẹ.
Nữ nhân dễ dàng đứng dậy từng bước đi về phía Võ Văn. Võ Văn đương nhiên nhận ra nàng ta đã tỉnh dậy.
Nữ nhân vô cùng lễ nghĩa liền chắp tay nói:
“Tiểu nữ An Nhiên, đa tạ công tử cứu mạng.”