Xuyên Mộng Giả

Chương 176: Qua cửa thành




Chương 175: Qua cửa thành
Võ Văn nhìn qua thoáng chút giật mình. Khi nãy hắn không xem kỹ không nghĩ đến nữ nhân này lại 1 một cái đại mỹ nhân.
Ngũ quan hoàn mỹ như tinh điêu chế tác uốn lượn động lòng, đôi mi vô cùng thanh tú, vô cùng vận vị.
Lại nhìn xuống dưới Võ Văn kinh ngạc, mảnh mai như vậy nhưng lại vô cùng sung mãn đến không khoa học, cảm giác chỉ xuất hiện trên nhân vật anime.
Ánh trăng chiếu rọi, nước da nàng phát ra nhàn nhạt quang trạch phảng phất như ngọc thạch. Nữ nhân này nhan trị tuyệt đối có thể sánh ngang với Đậu Na. Chính là cao hơn Chu Linh nửa bậc.
Chỉ có 1 chút đáng tiếc, ấn đường nàng ta có chút tái xanh, dường như có ẩn bệnh.
Nữ nhân bị Võ Văn nhìn chăm chú liền giật mình, vội thu người lại. Võ Văn biết mình có chút thất lễ liền ho khan nói:
“Xin lỗi, ta gọi Tiêu Vũ Sinh.”
Lúc này 2 người bị treo ngược, cái nữ nhân mở giọng hung thần ác sát đe dọa:
"Tiểu tử, không muốn c·hết liền thả chúng ta ra, lửa giận của Ngạo gia, ngươi chính là chịu không nỗi.”
“Câm miệng.” Võ Văn ngay lập tức vung 1 cái tát vào mặt nữ nhân. Mặc dù nữ nhân có 1 chút tư sắc, Võ Văn cũng không 1 chút thương hoa tiếc ngọc.
Nữ nhân có chút điên tiết lại gào lớn, Võ Văn không nhẹ tay lại vung liên tiếp vào mặt cô ta. Đánh đến mức nữ nhân mặt sưng thành đầu heo mới trở nên thành thật.
Võ Văn lúc này tán phát ra sát khí lạnh lùng nói:
“Khôn hồn liền khai hết tất cả mọi chuyện cho ta. Nếu không liền c·hết.”
Cái nam nhân bị dọa đái ra quần, hắn chính là chứng kiến Võ Văn thu gặt từng cái mạng thuộc hạ hắn không khác g·iết c·hết 1 con gà.
.....

Nữ nhân chứng kiến thủ đoạn của Võ Văn cũng xanh mặt. Ánh mắt nàng nhìn đến Võ Văn lúc này cũng vô cùng kiêng kị.
Nàng có cảm giác nếu nam nhân này muốn gây bất lợi cho nàng, nàng tuyệt đối không chống nổi 2 chiêu.
Sau 1 lúc tra khảo Võ Văn chỉ nhận được thông tin, đám người này chỉ phụ trách vận chuyển xác c·hết đến Nam Đường chuyển giao cho phân đường Ngạo gia ở đó. Chuyện còn lại đều là cơ mật, bọn họ cũng không biết rõ.
Võ Văn nheo mày, sau đó liền b·óp c·ổ g·iết sạch toàn bộ. Đám người này gieo gió gặt bão, tự gây nghiệt không thể sống. Võ Văn vung 1 mồi lửa thiêu sạch toàn bộ mấy đoàn xe không để lại vết tích.
Thu thập xong hết thảy, Võ Văn liền muốn đi. Cái nữ nhân kia thấy vậy liền gọi lại:
“Tiêu công tử, công tử muốn đi điều tra Ngạo gia sao?”
Võ Văn quay đầu nheo mắt nói:
"Không sai.”
"Ta cũng chính ở trong Đông Thành nhìn thấy Ngạo phủ có điều khả nghi mới dẫn ra đến đây, chúng ta có thể hợp tác cùng điều tra Ngạo gia hay không?” Nữ nhân niềm nở nói.
“Không.” Võ Văn liền từ chối thẳng. Nói đùa hay sao. Mang theo Chu Linh hắn đã thấy phiền phức lắm rồi. Còn mang theo cái nữ nhân này. Nàng ta vừa rồi điều tra kinh động xém mất cả mạng, nói rõ cũng không hề đáng tin cậy.
Nói rồi Võ Văn liền vọt đi, mặc kệ nàng ta.
An Nhiên lúc này đứng tại chỗ, tức giận dậm chân. Nàng có chút không tin, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần nàng mở miệng nhờ vả, nam nhân nhất định sẽ không từ chối. Tên này lại từ chối thẳng thừng đến vậy.
.....
Chu Linh lúc này tâm trạng có chút bồn chồn mắt đảo xung quanh. Võ Văn nói nàng chờ hắn chỗ này. Đi lâu đến vậy liền không trở lại. Trong lòng nàng không hiểu liền xuất hiện 1 tia ủy khuất. Chẳng lẻ là hắn lừa nàng mà bỏ đi.
Nhưng sau đó Võ Văn bỗng xuất hiện trong tầm mắt nàng. Chu Linh lúc này nội tâm bỗng cảm thấy 1 tia vui vẻ ấm áp vô cùng. Mắt nàng có chút đỏ hoe.
Võ Văn nhìn thấy biểu hiện của nàng liền cảm thấy kỳ quái hỏi:

"Ngươi bị sao vậy?”
“Không, không có gì?” Chu Linh giật mình vội tránh mặt đi.
Võ Văn cũng mặc kệ, tự nghĩ chắc là vì nữ nhân này tưởng niệm ca ca nàng.
Hắn rất nhanh liền ngã lưng ngủ 1 giấc. Chu Linh lúc này cũng đã mất đi bản năng đề phòng Võ Văn, sau một lúc cũng chìm vào giấc ngủ.
....
Sáng hôm sau, Võ Văn và Chu Linh lại lần nửa đứng trước cửa thành. Võ Văn chau mày đang nghĩ cách nào để vượt qua tòa thành này mà không gây động tĩnh.
Bất chợt lúc này có 1 cái nam tử thanh sam cầm theo quạt giấy phe phẩy đi về phía Võ Văn.
Võ Văn nhíu mày, tinh thần bắt đầu đề phòng.
Nam tử thanh sam càng đến gần Võ Văn càng thấy kỳ quái, cái nam tử này có chút trắng, da tay rất mịn màng. Bộ pháp cảm giác mềm mại khác thường.
Lúc cách Võ Văn hơn 1 trượng Võ Văn càng thấy kỳ quái hơn, vòng 1 tên này có chút khác thường, dường như bị ép sưng lên như độn cái gì đó. Hắn chau mày, chẳng lẻ là ám khí.
“Thiếu hiệp muốn vào thành sao?” Giọng nam tử thanh sam vang lên.
Nghe thấy giọng này Võ Văn có chút giật mình. Lại nhìn đến người kia, khuôn mặt phấn điêu ngọc mày liền nhếch miệng. Hắn đã nhận ra người kia là ai liền nói:
"Không, ta chỉ xem chơi thôi.”
“Ngươi.” An Nhiên nhìn điệu cười của Võ Văn liền biết bản thân đã bị nhìn thấu. Nàng có chút giật mình, trình độ nam trang của nàng trước giờ chưa có ai nhìn ra, hắn làm sao biết được.

"Thiếu hiệp, ta có cách giúp Thiếu hiệp vào trong thành vô cùng dễ dàng.” Ánh mắt nàng ta tự tiếu phi tiếu nhìn đến Chu Linh. Đã hiểu tại sao Võ Văn không vào được bên trong thành.
Cũng tự hiểu được tại sao hắn lại từ chối nàng hỗ trợ. Thì ra là có ý trung nhân bầu bạn.
“Thật sao?” Võ Văn lúc này cũng thất sách. Đã đối phương nói có thể giúp hắn liền tin đối phương 1 lần. Nếu gặp biến liền mang theo Chu Linh chạy.
....
“Thật sự cách này có thể qua cổng sao?” Võ Văn có chút nghi ngờ hỏi.
Lại nhìn đến Chu Linh lúc này cũng đã khoác lên nam trang. Võ Văn chau mày, hắn có cảm giác mình nhìn kiểu nào cũng nhận ra đây là nữ nhân.
“Vũ Sinh, ta nghĩ là có thể.” Chu Linh mở miệng nói, nàng thực sự cảm thấy An Nhiên hóa trang rất tốt.
“Tin ta.” An Nhiên vỗ ngực đảm bảo. Nhìn vòng 1 sung mãn của nàng ta, Võ Văn không khỏi liền liên tưởng.
Rất nhanh 3 người đã bước đến trước cổng thành. Tâm trạng của Võ Văn lúc này vô cùng hồi hộp.
Quan sai lúc này nhìn đến 3 người lại kiểm tra toàn bộ thông cáo truy nã 1 vòng liền thả người vào.
Võ Văn trong lòng xuất hiện ý cười. Thực sự là không nhìn ra sao, hắn có chút muốn đánh giá lại IQ của người phong kiến.
Nhưng lúc tưởng mọi chuyện đã trót lọt thì lúc này chợt vang lên tiếng:
“Đợi đã.”
Võ Văn giật mình quay lại liền nhìn thấy cổng thành lúc này đi xuống 1 cái nam nhân trung niên mặt sẹo, Võ Văn nheo mày là Giả Đan cảnh.
Nhìn thấy người này binh lính vội hô : “Khẩu trưởng.”
Gã ta nhìn đến 3 người nheo mắt nói: “Tại sao trước đây ta chưa từng nhìn thấy 3 người các ngươi.”
Gã mặt sẹo híp mắt. Hắn vừa rồi liền nhận thông báo từ phía Ngạo phủ, trông thấy người lạ trước cổng thành ngay lập tức giữ chân lại. Hắn có cảm giác Ngạo phủ vừa xảy ra chuyện không tầm thường.
Võ Văn híp mắt, đang nghĩ cách nào thoát ra khỏi cục diện này. An Nhiên lúc này liền đi lên lấy ra 1 tấm thẻ bài.
Nhìn thấy thẻ bài Khâu trưởng bỗng chốc giật mình cúi đầu, trán đổ mồ hôi liên tục. Hắn sau đó liền không dám chậm trễ 3 người Võ Văn, 3 người qua cửa liền trót lọt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.