Xuyên Mộng Giả

Chương 179: Tróc sơn tặc




Chương 178: Tróc sơn tặc
Đi đến thượng nguồn, Võ Văn liền ngửi thấy một mùi gay mũi. Võ Văn nheo mắt:
"Không sai, đúng là độc này, mặc dù đã qua xử lý nhưng mùi hương vẫn còn vương trong gió.”
Võ Văn khẽ múc lên 1 ngụm nước. Chân Thạch ngay lập tức mở ra nhìn rõ hết thảy. Hắn nhẹ giọng nói:
"Nước này đã qua trung hòa những vẫn còn tồn lại độc tố.”
An Nhiên nghe vậy giật mình, ngay lập tức lấy ra ngân bạc đưa vào dòng nước. Ánh mắt nàng nhìn chăm chú liền nhìn thấy ở dưới ngọn châm bỗng xuất hiện 1 ít chấm đen li ti. Nàng ta ngẩn người:
“Thực sự là thả độc vào nước.”
An Nhiên khuôn mặt có chút đỏ bừng giống như vừa b·ị đ·ánh mặt ngược lại. Lại bị gã này đoán trúng. Nàng ta có chút ngờ vực hỏi:
“Trung hòa là sao? Rốt cuộc tại sao dưới hạ nguồn lại không có độc tố.”
Võ Văn đương nhiên không có thời gian cắt nghĩa công thức hóa học với nàng liền đơn giản giải thích:
“Trung du có người thả ra thuốc giải trung hòa toàn bộ độc tố nên hạ nguồn nước sông mới không có độc, thượng nguồn này là sau khi độc c·hết 2 làng mới thả thuốc giải vào trung hòa nên vẫn còn tồn lại độc tố chưa kịp phân hủy.”
An Nhiên giật mình, ngay lập tức hiểu vấn đề.
“Hạ nguồn thời gian vừa rồi có hiện tượng tôm cá đồng loạt ngửa c·hết mà không hiểu nguyên nhân không?” Võ Văn suy đoán hỏi.
“Không sai, đúng là có xảy ra.” An Nhiên ngây người.
“Không sai, thuốc giải có thể trung hòa độc tố trong nước sông nhưng động vật thì không, nhất định sẽ có xác tôm cá c·hết từ thượng nguồn đổ xuống.” Võ Văn gật đầu.

An Nhiên lúc này khuôn mặt tức giận nói: “Hừ, Ngạo gia tàn độc táng tận lương tâm, nhất định phải báo lên triều đình tiêu diệt.”
Võ Văn cười lạnh: “Ngươi có bằng chứng tố cáo Ngạo gia sao?”
An Nhiên giật mình ngay lập tức rơi vào trầm tư. Đúng thật là nàng không có bằng chứng cụ thể. Ngạo phủ làm việc vô cùng kín kẽ, bề ngoài chính là 1 cái đại thiện đại đức gia dân chúng vô cùng tôn kính.
"Cha ta đã nói rằng, công lý nhất định sẽ chiến thắng, kẻ ác nhất định sẽ bị trả giá. Ta tin Ngạo gia sẽ phải chịu quả báo cho việc làm của mình.” An Nhiên tức giận nói.
Võ Văn nghe thấy câu thoại này có chút rùng mình, có cảm giác giống một số nhân vật ám ảnh công lý tuyệt đối hắn từng thấy qua.
Võ Văn quay đầu bước đi. Hắn mặc dù hiện tại không đủ sức hủy diệt Ngạo gia. Nhưng nhất định không cho gia tộc sâu mọt này thoải mái.
An Nhiên giật mình hỏi: “Ngươi đi đâu?”
Võ Văn lạnh nhạt nói: “Tróc sơn tặc.” Ngạo gia muốn dưỡng tặc làm ác, Võ Văn liền diệt đi nó.
An Nhiên khẽ cười. Nàng cảm thấy đi theo Võ Văn nhất định là 1 việc rất thú vị.
....
Võ Văn không phải là kẻ bốc đồng. Không ngu ngốc lao vội lên trên sơn trại.
Hắn lúc này đã trở về nội thành ngồi trước 1 tửu điểm gần Truy Nã Công Hội nghe ngóng.
“Ta nghe nói tuần trước Lãng gia phu phụ cùng nhau t·ruy s·át Thất Sư trại, cuối cùng đều 1 đi không trở lại, sợ rằng lành ít dữ nhiều.”
"Ngươi nói thật sao, Lãng gia phu phụ tu vi đều là Giả Đan cảnh, 2 người bọn họ hợp lực lại không tróc được đám sơn tặc Thất sư trại.”

“Hừ, lời ta nói đều là thật, không chỉ mỗi Lãng gia phu phụ, tháng trước cũng có 3 cái Giả Đan cảnh hợp sức muốn diệt đi Cửu Lang trại, cuối cùng tung tích cũng không rõ ràng.”
An Nhiên ngồi đối diện Võ Văn, lúc này khuôn mặt nhíu lại hỏi:
“Tiêu thiếu hiệp, huynh nghĩ đám sơn tặc Cửu Lang trại tu vi truy nã tối đa chỉ là Đại Tông Sư đỉnh phong, thật sự có thể g·iết 3 cái Giả Đan cảnh sao?”
“Không cần phải gọi thiếu hiệp, ta nghe có chút không quen, ngươi thực sự tin tu vi của bọn chúng chỉ Đại Tông Sư hay sao?”
An Nhiên gật đầu, tu vi có thể chính là Ngạo gia ngụy tạo.
Võ Văn híp mắt, dựa trên những xác c·hết mà hắn xem thấy, cũng không phải chỉ là tranh đấu thông thường.
Lúc này bỗng có 5 cái bóng người đi đến thu hút sự chú ý của Võ Văn. Hắn nheo mày, khí tức không tệ. 5 cái Giả Đan cảnh.
5 người vừa xuất hiện liền có người hô lớn:
“Kia là Nam Phong Ngũ Kiệt, đúng là họ. Bọn họ lần này đến hẳn là để tróc nã đám sơn tặc kia.”
5 cái người không nhiều lời, nhanh chóng xé xuống 7 tấm ảnh tróc nã Thất Sư trại treo trước cửa Công Hội. Rất nhanh liền quay đầu lại. Hướng đi chính là nhắm đến Thất Sư trại.
Có người nhìn thấy liền hưng phấn hò reo:
"Hừ, ngày tàn của đám Thất Sư trại liền đến. Giết người, hãm h·iếp c·ướp c·ủa, báo ứng của bọn chúng liền đến.”
Đám đông không biết rằng lúc này có 2 cái thân ảnh cũng biến mất giữa đám người.
Võ Văn là người cẩn thận, đương nhiên không muốn đi đầu chịu trận, nếu đã có người tình nguyện đi trước, hắn liền đi phía sau.

An Nhiên cũng rất ăn ý đi phía sau Võ Văn, nàng cũng biết Võ Văn muốn làm gì.
"Tam ca, ta nghe nói tuần trước Lãng gia phu phụ t·ruy s·át Thất sư trại, đến giờ không thấy tung tích, ta có một chút lo lắng, Lãng gia phu phụ mỗi người cũng không hề kém cạnh từng người chúng ta.” Cái nữ nhân trông có vẻ nhỏ tuổi nhất mở miệng nói với nam nhân đầu trọc bên cạnh.
“Ngũ muội, không cần phải lo lắng, 5 huynh đệ chúng ta đều là Giả Đan cảnh thì sợ cái rắm, chúng ta còn có hợp kích chi thuật, lại sợ hãi đám sơn tặc ô hợp kia sao?” Gã đầu trọc cười lạnh nói.
“Tam đệ, không được chủ quan, đám sơn tặc này có thể sống lâu đến vậy nói rõ bọn chúng có chỗ kỳ quái. Cẩn thận là trên hết.” Cái đầu lĩnh mặt sẹo đi đầu ôn tồn nói. Người này vô cùng điềm đạm, kinh nghiệm trải qua sinh tử cũng không ít.
Gã đầu trọc cười nhạt lắc đầu, không cho là đúng.
Lúc này 5 cái người đã đi đến Hùng Sư Lĩnh, cũng là dưới chân núi địa bàn Thất sư trại.
Giữa đường đi lên nam tử mặt sẹo khuôn mặt có chút căng thẳng giơ tay, hắn ngửi được mùi không tầm thường.
Đám người từng bước đi lên, vô cùng cẩn thận. Bất chợt lúc này giữa đường đi liền xuất hiện 1 khỏa nấm lớn màu đen cắm trên mặt đất thu hút ánh mắt của cả 5 người. Nấm lớn tỏa ra hương khí ngào ngạt.
Gã đầu trọc mắt liền sáng hô:
“Là Địa Chi Tham.” Hắn lúc này không kiềm được lòng tham liền xông lên, một khỏa Địa Chi Tham chỉ cần may mắn có thể giúp tu vi của hắn đề thăng đến Chân Đan cảnh.
“Tam đệ cẩn thận.” Gã mặt sẹo không kịp ngăn cản đã nhìn thấy g·ã đ·ầu t·rọc rơi đến phía trước. Bất chợt đại địa dưới chân g·ã đ·ầu t·rọc liền tách ra làm 2 đổ sụp xuống.
“Có bẫy rập.” Gã mặt sẹo hô lớn, 3 cái người phía trước liền phóng đến muốn bắt lại g·ã đ·ầu t·rọc.
Bất chợt lúc này phía trên thân cây trên đầu đám người. Vô số mũi tiễn điên cuồng phóng xuống.
Nam tử mặt sẹo kinh hãi vội giương v·ũ k·hí lên chống đỡ may mắn, liền đánh văng được hầu hết mũi tiễn, nhưng vẫn dính 1 tiễn vào vai, hắn rên 1 tiếng lùi về sau.
Nhưng 2 người phía sau của gã không phản ứng nhanh được đến vậy, 1 người đã bị ăn 4 tiễn vào người, may mắn không trúng chỗ yếu hại, nhưng nếu không được cứu chữa, chắc chắn sẽ c·hết, người nữ nhân còn lại cũng không khá hơn, 1 tiễn đâm xuyên qua ngực phải, đã vô lực tái chiến. Chỉ có ngũ muội không có xông lên liền vô sự.
Lại nhìn đến phía dưới bẫy rập, g·ã đ·ầu t·rọc thân dưới bị gai nhọn đâm xuyên qua, phía trên bị tiễn xuyên thành nhím, c·hết không thể c·hết lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.