Chương 179: Võ Văn hung hãn
Nam tử mặt sẹo kinh hãi hô:
"Tam đệ.” Ở phía sau lưng hắn, 2 cái nữ nhân nhìn thấy cũng hoa dung thất sắc.
Nam nhân mặt sẹo lúc này có chút mất bình tĩnh. Mưa tiễn phóng xuống vừa rồi lực đạo vô cùng khủng kh·iếp. Lực cung vừa rồi ít nhất cũng phải ngàn cân cung. Có thể kéo ngàn cân cung chí ít đều là Đại Tông Sư đỉnh phong.
Mà mưa tên vừa rồi số lượng còn không hề ít. Nhìn lại phía trên, khi trông thấy hơn 20 cái cung thủ trên cây. Hắn khuôn mặt tái nhợt, đám người bọn hắn bị lừa rồi, đây hoàn toàn là cái bẫy.
Hắn mặc dù tuyệt vọng nhưng không muốn 2 cái sư muội c·hết oan mạng. Ngay lập tức phóng người ngược lại chắn đỡ cho 2 cái sư muội thoát ra vòng vây.
1 đợt tên điên cuồng phóng xuống. Mặt sẹo nam tử cắn răng chờ đợi nỗi đau phía sau ập tới. Bất chợt bên tai hắn vang lên tiếng nói:
“Có nghĩa khí, ta thích.”
Nam tử mặt sẹo giật mình liền cảm nhận cơ thể không hề có 1 v·ết t·hương. Hắn khẽ quay đầu về phía sau liền nhìn thấy bóng lưng 1 cái nam tử sống lưng thẳng tắp chắn ở trước mặt, nam tử có chút uể oải lên tiếng:
“Ta đã quá chán bọn bắn cung này lắm rồi.”
Võ Văn cũng không phải nói đùa, từ lúc gặp đám người Ngạo gia này toàn thấy bọn hắn chỉ xài cung nỏ, đúng là 1 đám chỉ biết bắn lén.
Trong ánh mắt trợn trừng của nam tử mặt sẹo, bóng người kia phóng người lên, và sau đó là 1 hồi t·hảm s·át.
....
Phía trên Hùng Sư Lĩnh, 4 cái nam tử đang cười lớn tiếng nói chuyện xung quanh một bàn lớn rượu thịt, mỗi gã bên người đều có 2 cái nữ nhân phục thị, vô cùng phóng túng.
"Đại ca, ta nghe bảo lại có 5 đứa ngu ngốc lên núi nạp mạng. Bọn ngu này đến c·hết cũng không hiểu bản thân đần độn đến chừng nào.” 1 gã nam tử mũi ưng cười lạnh nói.
“Ha ha, ta nghe bảo lần này lên 5 người này có 2 cái nữ nhân tư sắc không hề tệ. Cũng lâu rồi huynh đệ chúng ta chưa thưởng thức hương vị tươi mới.” Bên cạnh 1 gã ánh mắt thâm quần liền lên tiếng, vừa nói hắn liền đưa tay bóp lấy ngọc phong của nữ nhân bên cạnh làm nàng ta tỏ ra vô cùng đau đớn.
“Ha Ha, tất nhiên 2 cái nữ nhân đó ta đã nhắc nhở ngũ, lục, thất đệ giữ lại 1 mạng cho các đệ chơi đùa, không thiếu phần.” Cái nam nhân ở giữa khuôn mặt vô cùng hung ác cười gằn lên tiếng.
Bất chợt lúc này có 1 tiếng vỗ tay vang lên phá vỡ bầu không khí của 4 người.
Cái nam tử ở giữa ngay lập tức phát giác đứng dậy hô: “Ai?”
“Lại có 1 cái Đan Cảnh nhị trọng, 1 cái Đan Cảnh nhất trọng tọa trấn, hỏi sao Thất sư Lĩnh còn tồn tại đến giờ.”
Nam tử đầu lĩnh giật mình. Kẻ nào lại có thể trực tiếp chỉ ra tu vị bọn họ. Lúc này nhìn thấy kẻ đến khẽ ném ra 3 cái đầu lăn lông lốc.
Cái nam tử mũi ưng nhìn thấy 3 cái đầu liền kinh hãi hô:
“Ngũ đệ, Lục đệ, Thất đệ.”
1 cái thân ảnh xuất hiện trước mặt 4 người, nhưng kẻ đến có phần kỳ quái, đầu của hắn bị bịt khăn kín che hết cả dung mạo. Bước đi vô cùng thong dong trầm ổn.
Gã đầu lĩnh nhíu mày nhưng khi quét đến tu vi của Võ Văn mắt hắn khẽ trợn: “Đại Tông Sư hậu kỳ.”
Hắn ngay lập tức tra xét xung quanh. 3 gã sư đệ hắn đều là Giả Đan cảnh, không lý nào liền bị 1 cái Đại Tông Sư hậu kỳ g·iết c·hết.
“Không cần tìm, người là ta g·iết.” Võ Văn cười nhạt nói.
“Hừ, cố lộng huyền hư, Tứ đệ g·iết hắn.” Nam tử đầu lĩnh tức giận lên tiếng.
Gã khuôn mặt nhợt nhạt mắt thâm quần ứng tiếng liền cười lạnh xông lên muốn vỗ c·hết Võ Văn.
Võ Văn chỉ nhẹ giơ tay liền nắm lấy khuôn mặt hắn ta, sau đó nguyên cái thủ cấp liền nổ tung giống như 1 quả dưa hấu bể nát. Võ Văn nhíu mày nói:
“Xin lỗi, khuôn mặt ngươi có chút làm ta chán ghét.”
3 gã còn lại chứng kiến cảnh này liền chấn kinh tại chỗ.
Võ Văn nhếch miệng:
"Đứng yên, 3 người các ngươi đã bị 1 mình ta bao vây.”
.....
Nam tử đầu lĩnh mắt trợn trắng gục xuống, trên ngực lúc này đã thêm 1 lỗ thủng lớn xuyên ngực, trái tim bể nát, c·hết không thể c·hết lại.
Hắn đến c·hết hội cũng không nghĩ đến bản thân đường đường Đan cảnh nhị trọng đến 1 chiêu cũng không chống nỗi tiểu tử trước mặt.
Võ Văn nhăn mày, trong mắt hắn gã này sợ còn yếu hơn so với Xích Vũ, có chút nhàm chán.
An Nhiên lúc này thì đã kinh hãi trợn tròn mắt ngồi phịch xuống đất, gã đầu lĩnh vừa rồi phát ra khí tức làm nàng run lẩy bẩy không có sức chống cự lại không chống nỗi 1 quyền của Võ Văn.
An Nhiên nhìn đến Võ Văn lúc này chỉ có kinh hãi, nhìn hắn sợ rằng còn là trẻ hơn so với nàng. Cường đại đến đáng sợ, sát phạt quyết đoán, thông minh tài trí, gã này còn là người sao?
Võ Văn nhanh chóng gặt đầu của từng người bỏ vào bao vải. Khi đứng trước t·hi t·hể không đầu của gã mặt nhợt nhạt hắn chau mày:
"Đáng tiếc, liền đi tong 70 vạn lượng.”
Rất nhanh liền bước đi ra ngoài. An Nhiên lúc này nhìn theo bóng lưng hắn, có chút sợ hãi không dám đi theo.
Võ Văn quay lại trêu chọc nàng 1 câu : “Sao, sợ không dám đi nữa sao?”
An Nhiên nghe thấy lời này, không biết từ đâu lấy lên dũng khí đứng dậy nói: “Sợ, ta sao phải sợ, đi chứ sao không đi.” Nói rồi bàn chân có 1 chút run run đi theo phía sau Võ Văn.
Võ Văn trong lòng cười thầm, dọa c·hết nữ hài rồi.
Võ Văn đi ra bên ngoài trên đầu vẫn còn khăn che mặt. Lúc này cái nam tử mặt sẹo trong Nam Phong Ngũ Kiệt nhìn thấy Võ Văn liền chắp tay nói:
"Đa tạ thiếu hiệp cứu mạng chúng ta, ân tình này không thể nào quên, công tử có thể cho bọn ta biết cao danh quý tánh được không?”
Võ Văn liếc mắt nhìn thầm hô trong lòng. Tên này là bị ngu sao, ta đã che mặt còn hỏi cao danh quý tánh.
Võ Văn cười nhạt nói: “Vô Danh.” An Nhiên lúc này cũng học hội theo Võ Văn lấy khăn che mặt.
Nam tử mặt sẹo biết Võ Văn không muốn báo danh tính liền không dám cưỡng cầu.
Võ Văn nhìn gã có chút thuận mắt liền quay lại nhắc nhở 1 câu: “Nếu các ngươi muốn sống, đừng trở lại Đông Thành.”
Nam tử mặt sẹo ngẩn ra liền vội hỏi: “Thiếu hiệp tại sao?”
"Ngạo gia có vấn đề.” Võ Văn bỏ lửng 1 câu liền phóng đi khuất tầm mắt.
Nam tử mặt sẹo giật mình vội bái tạ.
Võ Văn lúc này có chút vui vẻ, không hẳn vì thu được đầu đám sơn tặc kia, hắn đã kiểm qua, gốc Địa Chi Tham kia là hàng thật. Có gốc Linh Tham này tu vi của hắn liền có thể ổn định một bước.
An Nhiên đã nhận ra hướng đi của Võ Văn liền hô:
“Ngươi là đi đến Cửu Lang trại sao?”
“Đã diệt 1 cái Thất Sư trại, còn giữ lại 1 cái Cửu Lang trại làm gì?” Võ Văn hờ hững đáp.
Nhưng sự thật Võ Văn chính là chờ mong bên kia cũng có 1 gốc Địa Linh giống Địa Chi Tham này mà thôi. Trạng thái có chút hưng phấn nhếch miệng.
An Nhiên nhìn điệu cười tà ác của Võ Văn, trong lòng thầm tội nghiệp đám người Cửu Lang trại.
2 canh giờ sau, Lang Phong Lĩnh lúc này gà bay chó chạy, 2 cái đầu lĩnh tu vi Đan Cảnh nhị trọng thủ cấp bay lên, bọn chúng không hề nghĩ đến ngày tàn của bọn chúng đã đến.
Võ Văn dẹp đi 2 cái ung nhọt, tinh thần nghĩ đến những Võ giả đ·ã c·hết oan mạng kia thầm hô 1 câu:
“Ta sẽ đưa kẻ thù các ngươi nhanh xuống gặp mặt.”