Xuyên Mộng Giả

Chương 193: So với quái vật càng hung tàn




Chương 192: So với quái vật càng hung tàn
Ngạo lão nhị vô cùng tức giận, hắn có chút khó hiểu. Cho dù tiểu tử kia chìm trong nước, chỉ cần lần theo v·ết m·áu, hắn nhất định có thể tìm ra.
Nhưng máu huyết Võ Văn có chút quỷ dị, ở trong nước lại có thể bốc lên nhiệt lượng tan mất. Không để lại 1 chút mùi.
Võ Văn vô cùng thiện thủy, tốc độ bơi rất đáng sợ, chỉ trong chớp mắt liền trực tiếp bỏ xa lão. Làm lão chỉ có thể căm tức gầm thét.
Ngạo lão nhị nhìn đến t·hi t·hể đệ đệ mình lúc này đã chia thành 2 nửa lạnh ngắt, cặp mắt sung huyết, trán nổi gân xanh lên.
.....
Võ Văn lúc này chìm trong màn nước, 2 mắt nhắm chặt. Cảm nhận cơ thể nội tức như muốn lộn ngược vội điều tức lại.
Vừa rồi quả thật có chút may mắn, nếu không phải 1 quyền kia của Ngạo lão nhị trực tiếp phá vỡ bức tường bình cảnh của hắn. Hắn chạy thoát được hay không còn chưa nói trước được.
Cơ thể Võ Văn lúc này được bao phủ bởi 2 luồng Thái Dương sinh lực, bên trong tạng Can, nhánh cây liên tục đu đưa phát ra năng lượng nguồn sống, sinh tức không ngừng tái sinh chữa trị cơ thể Võ Văn.
Ngạo lão tam lúc này khuôn mặt vô cùng âm trầm nói:
“Nhị ca, do nước che đi mùi Hắc Lang không cách nào xác định cụ thể mùi của súc sinh kia, chỉ có thể hướng đến một cái vị trí đại khái.”
Ngạo lão nhị lúc này khuôn mặt tựa như 1 đầu ác ma, hắn quay đầu nói:
“Hừ, tìm hắn, tại sao phải tìm hắn? chẳng phải hắn muốn cứu người sao? Ta muốn xem thử hắn có thực sự là đấng cứu thế không? hay chỉ là 1 con chó chỉ biết trốn chui trốn nhũi?”
Ngạo lão tam nhíu mày : "Ý Nhị ca là?”
.....

Võ Văn lúc này thương thế đã hồi phục 7 phần, khẽ thở ra 1 hơi. Đang suy tính tiếp theo nên làm gì, bất chợt liền ngửi được một mùi Huyết tinh đang lan nhanh trong nước.
Võ Văn giật mình: “Máu người, còn là rất mới, rất nhiều, đây là việc gì?”
Võ Văn tinh thần căng cứng có chút cảm thấy không ổn, nhanh chóng bơi đến đầu nguồn nơi máu phát ra.
Khi gần đến nơi, khuôn mặt Võ Văn trở nên vô cùng tức giận. Phía trên mặt nước, 1 gã thuộc hạ Ngạo gia đang chém lấy từng cái đầu người vứt vào trong nước, ác độc đến tận cùng.
Chính vì muốn bắt Võ Văn, bọn chúng việc ác nào cũng có thể làm. Nhìn từng cái người vô tội cầu xin tha mạng.
Võ Văn không suy nghĩ liền phóng lên mặt đất đập tên đang cắt người thành 1 cái bánh thịt, máu tươi văng tung tóe.
Toàn thân Võ Văn tán phát sát khí lạnh lẽo, trên đường chỉ cần nhìn thấy thủ hạ Ngạo gia liền bị hắn đánh thành 1 bãi thịt.
Đầu kia Lang yêu lập tức có phản ứng, nó hú lên một tiếng dài lập tức phóng nhanh về phía Võ Văn.
Ngạo nhị gia nhìn thấy cảnh này liền hô: “Tốt, vậy mà thực sự dám lên.” Hắn lập tức phóng đi.
Võ Văn vô cùng bình tĩnh, nhìn mặt đất chấn động liên hồi hắn biết đầu kia ác lang đang xông đến.
Trên đầu Võ Văn 2 vầng thái dương lập tức treo cao phát ra quang mang mãnh liệt.
3 cái khiếu tâm điên cuồng dũng động, máu huyết điên cuồng bùng nổ, Huyết như Ngân Hà.
Cơ thể phát ra ngũ sắc thần quang, nhanh chóng hội tụ đỉnh đầu thành 1 đóa liên hoa ngũ sắc.
Liên hoa dũng động, toàn thân phát ra 5 màu liên tục luân chuyển, vừa ra liền không giữ lại, trực tiếp dùng đến Ngũ Thải Lưu Ly Thân.

Đầu kia Lang Vương đã chạy đến, Lang vốn thù dai, vừa thấy Võ Văn nó liền điên máu, mở cái miệng máu táp mạnh đến Võ Văn. Từng khỏa răng nanh như những mũi kiếm bén nhọn muốn cắn nát hết thảy.
"Đến tốt.” Võ Văn khuôn mặt lạnh tanh. Hắn nhẹ lắc đầu liền dễ dàng lách được cặp lang hàm. Toàn thân xoay người 90 độ, nắm tay phải cùng lúc vung ra một cú móc ngang vào thái dương Lang yêu.
Lang yêu bị một đấm này cơ thể văng đập trực tiếp đổ rạp mười mấy cái thân cây, nó cố gắng đứng dậy ngay lập tức cảm giác loạng choạng đứng không vững, đầu nó đau như búa bổ, xương màng tang bị Võ Văn đánh nứt, nó điên tiết rú lên 1 tiếng lại xông đến.
“Tao muốn xem thử da thịt mày dày đến mức nào.” Võ Văn lạnh lùng nói.
Lang yêu sợ đầu nó bị Võ Văn đánh nổ liền không dám tiếp tục cắn đến, 2 chi trước bày ra những móng vuốt sắc lẹm vồ đến Võ Văn.
Ngay lúc móng vuốt sắp chạm vào cơ thể Võ Văn, thì Võ Văn liền biến mất, Lang yêu sững sốt.
Giật mình kinh hãi nhận thấy Võ Văn đã vòng qua bên hông của nó, cánh tay Võ Văn không biết từ lúc nào đang nắm lấy cẳng chân trước của nó cười nhẹ nói: “Ồ bắt được mày rồi.”
Nhưng lời nói này vang vào tai Lang yêu làm sống lưng nó cảm giác lạnh buốt. Nó vội vàng muốn vùng vẫy tránh thoát nhưng đã chậm.
Võ Văn khẽ giương tay lên, thân hình đồ sộ khổng lồ của Lang yêu liền bị nhấc bổng lên không trung nhẹ nhàng như nhấc 1 thanh tiểu kiếm.
Không cho Lang yêu nhận thức tình huống, Võ Văn lập tức đập toàn thân Lang yêu xuống mặt đất, mặt đất ngay lập tức nứt toác ra 1 cái khe lớn. Chưa dừng lại động tác, Võ Văn xoay người 180 độ lại tiếp tục nâng cơ thể Lang yêu lên đập mạnh xuống, lại tiếp tục xoay 180 độ đập mạnh xuống, lập đi lập lại vô số lần, dùng dã man nhất phương thức h·ành h·ạ Lang yêu.
Đến khi Ngạo lão nhị vừa đến liền chứng kiến cảnh này, hắn vô cùng kinh hoảng hô: “Súc sinh mau dừng tay...”
Võ Văn nghe vậy khẽ thả tay ra, quay đầu nhìn đến Ngạo lão nhị, làm lão ta có chút sững sốt.
Đúng lúc này đầu kia Lang yêu giống như hồi quang phản chiếu, không biết lấy lực lượng từ đâu, cơ thể tàn tạ lại có thể bật nhanh giương cái miệng máu cắn đến đầu của Võ Văn, nhân lúc hắn ta không để ý.
Tưởng rằng đã đắc thủ thì lúc này nó lại nhìn thấy cơ thể nó bị treo ngang dừng lại giữa hư không, 2 cặp hàm sắt nhọn đang bị 2 bàn tay của Võ Văn giữ lại không cách nào cử động, Võ Văn lạnh lẽo nói:

“Cắn lén thì không phải chó ngoan rồi.”
Nói rồi toàn thân Võ Văn bỗng toát ra yêu khí ngùn ngụt, cơ thể ngay lập tức căng phồng lớn lên, từng túm lông trắng điên cuồng mọc ra. Võ Văn 2 tay nắm chặt 2 hàm lang yêu nói:
"Kiếp sau làm một con chó tốt.”
Sau đó 2 tay cường thế giang ra trực tiếp tách hàm của Lang yêu, xé toạc nó thành 2 nửa.
Đầu Lang yêu trước lúc c·hết ánh mắt chính là kinh hãi đến cùng cực, tự hỏi rốt cuộc thì nó là quái thú hay kẻ trước mặt mới là quái thú.
Lang yêu c·hết đi máu huyết vung vẫy đầy trời tạo thành một cảnh tượng vô cùng kinh diễm.
Võ Văn giống như ác ma tắm trong mưa máu lúc này quay đầu, ánh mắt hắn lúc này không hề xuất hiện 1 tia nhân tính nào, ngón tay chỉ đến Ngạo nhị gia:
"Đến phiên ngươi.”
Ngạo Nhị gia toàn thân bỗng chốc trở nên run rẩy.
....
Cùng lúc này ở trong Đông Thành, Ngạo phủ
1 cái bóng người khí tức vô cùng cường hãn phóng ra khỏi Ngạo phủ, hắn lúc này trạng thái trở nên vô cùng điên tiết gầm thét:
"Dám g·iết chó của Ngạo Hùng ta, ta nhất định sẽ băm vằm ngươi thành trăm ngàn mảnh.”
Ánh mắt hắn nhìn đến Lang Phong Lĩnh ngay lập tức phóng đến, toàn thân tán phát sát khí lạnh lẽo.
Ngạo Nhị gia lúc này chạy, đúng vậy, hắn liền sợ, hắn muốn báo thù nhưng hắn lại càng s·ợ c·hết hơn. Tình cảnh vừa rồi thực sự chấn nh·iếp toàn bộ tinh thần của hắn.
Tạo cho hắn bóng má, vô cùng sợ hãi đối đầu Võ Văn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.