Chương 193: Ngạo Hùng đáng sợ
Võ Văn đương nhiên không có ý định buông tha Ngạo lão nhị liền truy.
2 vầng thái dương hòa vào trong người Võ Văn, tốc độ bùng lên. Ngạo lão nhị nhìn thấy Võ Văn đuổi theo phía sau khoảng cách càng ngày càng rút ngắn lập tức kinh hãi, hắn vô cùng điên cuồng, nhìn thấy phía trước xuất hiện 1 tên thủ hạ, hắn không chần chờ chụp đến ném về phía sau hòng ngăn cản Võ Văn.
Võ Văn khẽ hừ 1 tiếng, cánh tay chém ngang, đã là thủ hạ Ngạo gia, Võ Văn liền toàn bộ g·iết.
Ngạo lão nhị lúc này đã vô cùng điên cuồng, chỉ cần bắt được người hắn liền ném về phía sau. Đám thuộc hạ thấy vậy liền sợ hãi tránh mạnh qua 2 bên không dám đến gần lão.
Đúng lúc này 1 cái bóng người xuất hiện trong tầm mắt hắn, Ngạo lão nhị thấy người này liền sợ hãi hô: “Tam đệ, mau chạy.”
Ngạo lão Tam giật mình, hắn không hiểu tại sao phải chạy. Cũng không hiểu Nhị ca tại sao lại phóng nhanh như điên loạn.
Hắn muốn xem thử là điều gì liền nhìn thấy một cái bóng người như 1 cái t·ên l·ửa đang bắn đến, hắn chợt kinh ngạc hô:
“Là súc sinh đó.”
Ngạo lão nhị nhìn thấy Ngạo lão tam đứng ngây như phỗng liền hô: “Lão Tam ngươi ngây ra đó làm gì, mau tách ra chạy.”
Võ Văn thấy Ngạo lão tam liền cười lạnh, lập tức làm ra quyết định đổi hướng phóng đến hắn ta.
Ngạo lão nhị nhìn thấy cảnh này liền hô trong lòng không ổn.
Ngạo lão tam lúc này mới ý thức được tiểu tử kia tốc độ sao có thể nhanh đến vậy? Hắn ngay lập tức quay đầu muốn chạy.
Nhưng đã chậm, hắn chỉ chần chừ đôi chút, Võ Văn đã xuất hiện ở phụ cận hắn.
Liệt Thiên xuất hiện nơi tay, Võ Văn vận hết toàn lực phóng đao, chính là ném đao.
Ngạo lão tam bỗng dưng cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, nhưng phản ứng đã chậm, Liệt Thiên bay đến cắt ngang chân trái hắn giống như cắt phăng 1 miếng đậu hủ.
Ngạo lão tam gào rú trong đau đớn té gục xuống, Võ Văn thuận thế bắt lấy Liệt Thiên, kề đao đặt lên cổ của Ngạo lão tam.
Võ Văn gầm lớn: “Ngạo lão nhị, lập tức trở về, nếu không ta g·iết hắn.”
Ngạo lão nhị ánh mắt nhìn lại, trong 1 lúc trạng thái liền trở nên vô cùng thất thần, toàn thân hắn bỗng chốc run rẩy bẩy đổ mồ hôi liên tục, nhưng giây lát sau đó liền nhắm mắt quay đầu chạy thẳng thoát đi mất hút.
“Nhị ca.” Ngạo lão tam giơ tay hướng về phía Ngạo lão nhị, dường như không tin vào mắt mình.
"Hay cho cái câu huynh đệ tình thâm, đã hắn không quay lại, ngươi liền có thể c·hết.” Võ Văn không chút lưu tình, lập tức vặn tay hạ đao, thủ cấp Ngạo lão tam bay lên giữa hư không, đến lúc c·hết, mắt hắn vẫn còn trợn trừng.
Võ Văn không có lý do buông tha Ngạo lão nhị, cấp tốc đuổi theo. Nhưng đúng lúc này Võ Văn chợt cảm thấy tâm huyết dâng trào, đây là nguy hiểm báo động.
Hắn lập tức đảo mắt nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm rốt cuộc là thứ gì.
“Tiểu tử, ngươi là ai?” 1 giọng nói lạnh như hầm băng vang lên.
Võ Văn giật mình nhìn qua, liền nhìn thấy 1 cái nam tử, giống như 1 con hùng sư đang nhìn lấy hắn.
Nhìn thấy cái người này, lông tơ toàn thân Võ Văn như dựng đứng lên, Ngạo Hùng.
Võ Văn không suy nghĩ ngay lập tức quay đầu chạy.
Ngạo Hùng nhìn đến 2 vầng thái dương đang bảo bọc lấy Võ Văn, nhíu mày: “Dương tự giả.”
Ngạo Hùng nội tâm âm u, hiện ra nổi ghen tỵ sâu sắc, lại nhìn đến Võ Văn chỉ là Đại Tông Sư đỉnh phong lại có thể bộc phát tốc độ còn hơn cả Đan Cảnh lục trọng, ánh mắt hiện vẻ kinh nghi:
“Tiểu tử này chắc chắn có đồ tốt.” Từ lúc xuất hiện hắn không hề quan tâm chút nào c·ái c·hết của Tam thúc của hắn.
“Trước phế hắn.” Ngạo Hùng phóng đến, tốc độ rõ ràng nhanh hơn Võ Văn rất nhiều.
Võ Văn trạng thái căng cứng, tu vi chênh lệch quá lớn, trên tay Võ Văn bỗng hiện ra 1 mai đan dược, hắn nhanh chóng nuốt vào.
Ngạo Hùng nhìn thấy khẽ cau mày, không biết đan dược đó là thứ gì.
Nhưng khoảng cách lúc này đã tiếp cận rất gần. Ngạo Hùng đánh ra một cái kim sắc đại thủ trực chỉ Võ Văn.
Không gian vang lên tiếng gầm thét như bị xé rách chưởng lực vô cùng bá đạo.
Bất chợt lúc này sau lưng Võ Văn bỗng xuất hiện 1 cái chum vại, Ngạo Hùng giật mình, đồ vật gì vậy, hắn lúc này không có cách nào thu chưởng.
Chưởng phong ngay lập tức đập bể chum vại, từ bên trong bỗng tràn ra một thứ dịch thể đen ngòm phát ra 1 mùi h·ôi t·hối tởm lợm.
Ngạo Hùng giật mình, vội vàng tránh né, nhưng lập tức liền cảm thấy không ổn, hắn vội vàng bế khí nín thở, khuôn mặt hắn thoáng chút tái xanh thầm hô không ổn, đây là Độc dược, mà còn là độc khí.
Mặc dù hắn phản ứng đã vô cùng nhanh chóng nhưng vẫn là chậm một nhịp, độc khí đã kịp xâm nhập vào trong cơ thể hắn.
Ngạo Hùng vội vàng đề khí bức độc, nhưng sau đó liền trợn mắt, thứ độc dược này lại có thể bám lên trên kinh mạch hắn, không thể bài trừ. Nhìn thấy độc lực đang từ từ ăn mòn kinh mạch hắn, Ngạo Hùng kinh hoảng. Đây là thứ độc chó c·hết gì vậy?
Lại nhớ đến Võ Văn vừa rồi nuốt vào 1 mai Đan dược, hắn liền biết đây chắc chắn là thuốc giải.
Ngạo Hùng điên tiết khống chế độc lực trong người, điên cuồng đuổi theo Võ Văn.
Độc lực đó chính là do Võ Văn luyện chế, sử dụng độc của Ngạo gia, phối hợp thêm độc hạt, ngô công và thêm 1 bí dược khác, chính là Đoạn trường thảo, dân gian Việt Nam còn gọi là lá ngón.
Đã Ngạo gia thích độc c·hết người hắn liền lấy đạo của ngươi trả cho ngươi.
Võ Văn tinh quái nhờ vậy liền giữ được 1 khoảng cách xa với Ngạo Hùng, hắn nhanh chóng chạy vội, mục tiêu chính là trốn vào trong thác nước, trước mắt liền không tìm ra chỗ nào khác để thoát thân.
Ngạo Hùng trạng thái đã có chút điên tiết, đồng tử hắn hiện tia máu nói: “Nghĩ có thể thoát được ta, đừng có mơ.”
Tức thì phía trước mặt Ngạo Hùng bỗng xuất hiện 1 thanh kiếm màu trắng bạc.
Ngạo Hùng giơ bàn tay phải lên trước mặt làm 1 cái thủ ấn kỳ quái, ngón giữa và ngón cái kết thành vòng tròn, 3 ngón kia giương thẳng lên, nhẹ hô:
“Binh ấn.”
Tức thì thanh kiếm giống như phát sinh gia tốc tự động thoát khỏi Ngạo Hùng, dùng tốc độ kinh hoàng phóng đến Võ Văn. Vận tốc nhanh hơn Võ Văn gấp bội phần.
Võ Văn kinh hãi, đây chính là tuyệt kỹ dân gian lưu truyền, Phi kiếm.
Võ Văn chợt nhớ đến 1 dòng thông tin cuối cùng của Ngạo Hùng mà hắn đọc được, hư hư thực thực Binh gia người.
Đây chẳng lẻ là sự thật. Nhìn Phi Kiếm mang theo tốc độ và lực lượng như muốn diệt sát vạn vật, Võ Văn kinh hoảng trợn mắt, phi kiếm rất nhanh liền áp sát hắn.
Võ Văn nhanh chóng xoay người, Liệt Thiên cầm chắc trên tay, 2 cánh tay ngũ sắc thần quang luân chuyển hết mức tối đa, trực tiếp chém ra 1 đao, Nghịch Lưu.
Liệt Thiên chém vào phi kiếm, Võ Văn ngay lập tức cảm nhận được lực lượng trùng kích nghiền ép xông đến hắn, xương ngón tay lập tức bể nát.
Toàn thân Võ Văn lúc này 2 loại lực lượng luyện thể pháp điên cuồng thôi động, nhưng chênh lệch đôi bên là quá lớn.
Lục phủ ngũ tạng Võ Văn bị ép đến dập nát, nếu không phải Thượng Cổ Luyện Tạng pháp cường hãn, nội tạng hắn đã thành 1 bãi thịt. Võ Văn đau đớn phun ra 1 ngọn huyết tiễn, nội thương vô cùng trầm trọng, nhưng hắn không một khắc dừng lại, nén đau sử dụng phản chấn phóng về phía xa tiếp tục chạy.
Ngạo Hùng trợn mắt, lại có thể chống được 1 Phi kiếm của hắn. Nhưng sau đó 1 chuyện kinh hoàng hơn lại xảy ra. Phía trước người Ngạo Hùng lại xuất hiện thêm 1 thanh Phi kiếm màu bạc.
Song kiếm đồng loạt tề phát. Võ Văn tâm lạnh như tro.