Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 93: Thử thuốc




Chương 92: Thử thuốc
Về đến nhà, mọi người cũng chẳng còn tâm trạng mà ăn mừng gì nữa, bên phía nhà Sơn mọi người ngồi lại nói chuyện.
“Anh chắc chắn là vẫn muốn giữ kín chuyện này chứ?” – Phương hỏi lại Sơn một câu.
“Tạm thời mọi người cứ giữ kín giúp tôi, tôi không muốn quá nhiều người để ý đến mình.” – Sơn gật đầu.
“Còn một vấn đề tôi muốn thông báo với mọi người, tôi muốn một mình rời khỏi căn cứ một thời gian, tôi có việc cần phải tự mình đi giải quyết.” – Sơn lại trịnh trọng lên tiếng.
Nghe thấy lời này, ai cũng hết sức ngạc nhiên, dù sao cũng mới đến căn cứ được mấy ngày, Sơn lại còn mới rời phòng không đến một ngày, vậy mà lại đã muốn rời đi rồi. Phương thay mọi người lên tiếng hỏi:
“Anh đi như vậy có hơi vội quá không? Anh vẫn chưa ở đây được bao lâu mà.”
“Ở căn cứ rất tốt, nhưng tôi thực sự không thể ở đây lâu được, tôi có mục tiêu mà mình cần đạt đến, mà muốn làm được vậy thì cần phải ra ngoài kia.” – Sơn đáp lại.

Sơn bất giác quay sang nhìn Nguyệt, chỉ thấy cô bé mặt sụ lại, hai mắt bắt đầu long lanh như muốn khóc, trong lòng cậu có chút bất đắc dĩ. Nguyệt lại gần bám lấy tay áo Sơn, mếu máo lên tiếng:
“Anh có thể không đi được không?”
“Haizz, Nguyệt à, anh có một lời hứa, cũng là một mục tiêu mà anh muốn thực hiện, ở lại đây không thể khiến anh hoàn thành được.” – Sơn xoa đầu Nguyệt
“Vậy anh đưa em đi cùng cũng được.” – Nguyệt bấu tay áo Sơn chặt hơn.
“Anh đi chuyến này có thể sẽ gặp rất nhiều khó khăn, nguy hiểm, anh cũng không muốn em hay bất cứ ai phải chịu nguy hiểm cùng anh. Ở lại căn cứ em sẽ được an toàn, lại có chị Mai cùng mọi người ở đây với em, em cũng sẽ không cô đơn.” – Sơn thở dài một hơi, lại khuyên nhủ Nguyệt một lần – “Với lại, anh cũng không phải là sẽ không trở về nữa. Có thể ngắn có thể dài, nhưng anh hứa cứ một khoảng thời gian anh sẽ lại về thăm em cùng mọi người, được chứ?”
“Vâng…”
“Hứa với anh, phải ngoan ngoãn nghe lời các chị, chăm sóc cho bản thân cùng mọi người. Anh cũng muốn em phải chăm chỉ luyện tập năng lực của mình nữa, về sau mạnh mẽ rồi thì em sẽ có năng lực tự bảo vệ bản thân cùng người thân.”
“Vâng, em hứa với anh. Anh cũng nhất định phải về thăm em đấy!”

“Nhất định!”
Để lại lời chia tay Nguyệt sau, Sơn lại quay sang dặn những người còn lại vài lời:
“Phương này, giờ tôi sẽ dạy cô cách để hấp thu dị năng lượng từ tinh hạch hiệu quả hơn, tôi mong cô có thể sớm ngày trở nên mạnh mẽ. Ngoài ra tôi còn muốn nhờ cô cùng các đồng đội của mình chú ý một chút đến những những người bạn này của tôi, giúp họ thích nghi với cuộc sống ở đây, nếu có phiền toái có thể giúp họ giải quyết.”
“Anh yên tâm đi, tôi cũng coi họ là bạn bè của mình mà, mà bạn bè thì chắc chắn sẽ giúp đỡ nhau rồi.” – Phương khẳng định.
“Lần này tôi đi chưa biết lúc nào trở về, hy vọng mọi người có thể nhanh chóng ổn định cuộc sống.”
Dặn dò xong một vài vấn đề, dạy Phương cách hấp thu dị năng lượng hiệu quả, giao lại cho mấy cô gái một lượng lớn tinh hạch cùng một vài miếng gỗ chứa trận pháp bảo vệ cậu đã khắc hoạ từ trước, Sơn lúc này mới nhanh chóng rời đi. Sở dĩ bây giờ muốn đi vội vàng như vậy là do sau trận chiến lúc nãy với con sói biến dị Sơn đã ngẫm ra một vài vấn đề, đấy là dường như thời gian để cho cậu tu luyện cùng luyện tập dường như quá ít, tài nguyên cũng thiếu thốn, hơn nữa bây giờ tu vi còn đang kẹt lại chưa biết đột phá làm sao, nán ở lại đây lâu hơn sẽ chỉ khiến cho tốc độ tu luyện của cậu trì trệ hơn thôi. Ở đây yên bình hơn sẽ thích hợp cho mấy người kia, còn với Sơn, bây giờ cậu chưa thể ở yên một chỗ được.

Để tránh không kinh động đến ai, Sơn chẳng những rời đi nhanh chóng, mà còn rất bí mật, ẩn thân cưỡi phi kiếm bay thẳng ra phía ngoài căn cứ. Nhưng trước khi rời đi khu vực này, Sơn vòng về phía hang động nơi con sói biến dị từng trú ngụ, cậu muốn quan sát kỹ thêm lần nữa, dù sao bây giờ con sói cũng đã không còn, quan sát khám phá thoải mái cũng không sợ gặp nguy hiểm gì nữa. Không mất mấy phút Sơn đã tiếp cận được cái hang khi ấy rồi, cậu tiến vào trong, đi thẳng vào phía sâu trong cùng của hang. Không còn linh khí từ linh thuỷ chèo chống, trận pháp tự nhiên sau một thời gian cũng đã tự động giải trừ, không còn che giấu nổi thứ gì bên trong nữa. Thực ra trong hang cũng không còn gì đáng giá, nhưng Sơn vẫn muốn ghé qua đây cậy đi mấy cục đá tạo nên trận pháp tự nhiên trong này đi. Theo kiến thức Sơn biết từ trước, cậu cũng không biết đây là loại đá gì, nhìn rất phổ thông, nhưng cứ thu lại, biết đâu sau này lại có chỗ dùng. Nghĩ đến đây, Sơn mới nhớ ra mình không có cái gì để đập đá ra, cậu đành phải bất đắc dĩ lấy kiếm ra, truyền chân nguyên vào rồi ra sức đào.
Loại đá này thật đúng là không phải cứng bình thường, mất mấy tiếng đồng hồ Sơn mới hoàn thành cắt ra tất cả. Ngoài trời lúc này cũng đã tối, vậy bây giờ đi lại cũng không tiện nữa, ngoài ra Sơn cũng đã mệt mỏi rã rời rồi, cậu đành phải nghỉ ngơi khôi phục ngay tại chỗ vậy, đợi đến sáng hôm sau rồi sẽ tiếp tục khởi hành. Cái hang này tuy có hơi nặng mùi một chút, nhưng được cái kín đáo, xác sống không tìm được đến, dị thú thông thường cũng sẽ sợ mùi của con sói lưu lại mà không dám mò đến. Bố trí xong trận pháp xung quanh, Sơn rốt cuộc cũng yên tâm ngồi khôi phục.
Được một lúc Sơn chợt nhớ ra mình còn từng thu được một loại linh dược trong hang này, cũng chưa biết là loại gì, có tác dụng gì. Cảm thấy tò mò, Sơn liền lấy ra linh dược, nhẹ nhàng bứt lấy một chiếc lá bên dưới, rồi lại thu cả cây lại ngọc lưu trữ. Nhìn chiếc lá trên tay, Sơn cũng không thấy có gì khác lạ, chỉ nhận ra có linh khí lưu chuyển nhẹ nhàng dọc theo sống lá, cầm trên tay cảm giác rất mát mẻ, thoải mái. Trích ra một ít chân nguyên đưa vào trong lá, Sơn cũng không cảm thấy chân nguyên có dấu hiệu bị ảnh hưởng, vậy có thể chắc chắn là linh dược không phải loại gây hại cho chân nguyên. Bấu ra một chút xíu phần lá, khẽ đưa lên miệng nhấm thử, ngoài vị thanh mát ngọt nhẹ ra, cũng không có gì liên quan đến nhiễm độc, vậy là tốt rồi, kể cả phục dụng luôn hay điều chế thành thuốc chắc cũng không có vấn đề gì.
Nhưng còn chưa yên tâm được bao lâu bỗng nhiên bắt đầu từ phần bụng, Sơn bắt đầu cảm thấy cả người bắt đầu rục rịch khó chịu, chân nguyên bắt đầu không tự chủ nhảy loạn lên trong kinh mạch. Sơn rùng mình một cái, mồ hôi lạnh bắt đầu ứa ra đầy trán, một cảm giác khó tả truyền ra khắp cơ thể, cảm giác này bảo là dễ chịu thì không phải, bảo khó chịu cũng không giống, nhưng đại khái là nó làm cho Sơn bất an. Sơn liền lập tức cố gắng vận chuyển công pháp, cẩn thận điều chuyển cho chân nguyên về trạng thái bình thường. Qua không đến vài phút Sơn cảm thấy cơ thể mình đã trở lại như thường, dường như tất cả triệu chứng vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.
“May mà không bị làm sao nữa!” – Sơn khẽ thở phào một hơi, nhưng trong đầu là hàng loạt nghi vấn – “Cơ thể mình vừa rồi là bị làm sao vậy? Không lẽ là do nếm thử linh dược gây nên, mà rõ ràng đã kiểm tra qua một lần rồi, thấy không vấn đề gì mới bắt đầu luyện hoá, không ngờ lại vẫn có sự lạ xảy ra.”
“Không được, phải kiểm tra qua một lần nữa xem cơ thể có bị sao không đã.”
Sơn nhắm mắt lại, tập trung tâm thần tra xét khắp toàn thân, sau một lúc cậu lại mở mắt ra, nhìn ngắm khắp cả cơ thể mình, nhìn đi nhìn lại cũng không có gì. Vậy là phía trong lẫn phía ngoài đều không có chuyện gì xảy ra, mà nếu nói có gì khác, có lẽ là Sơn cảm thấy chân nguyên trong cơ thể dường như mạnh mẽ hơn một chút. Cảm giác mạnh mẽ lên này tuy rất nhỏ bé nhưng thực sự để mà so sánh, nó vẫn khá nhanh so với lúc chỉ tự thân rèn luyện lấy, vậy là như thế nào nhỉ. Sơn nghĩ một lúc, bất giác lại nhìn vào phiến lá bị xé mất một chút trên tay.
“Chẳng lẽ là do tác dụng của thứ này?” – Sơn đưa ra một kết luận – “Chỉ có nếm thử thứ này xong cơ thể mới xảy ra thay đổi đột ngột. Chẳng lẽ tác dụng của linh dược này là để hỗ trợ rèn luyện chân nguyên.”
Để chứng minh là suy đoán của mình đúng, Sơn lại bấu ra một mảnh lá, to hơn lần đầu một chút, đưa lên miệng, rồi lại luyện hoá. Cảm giác kỳ lạ kia lại đến một lần nữa, nhưng lần này không chỉ là hơi lạ, lần này kinh mạch của Sơn bị chân nguyên xông loạn làm cho hơi đau nhức một chút. Sơn lại vận chuyển công pháp, dùng thời gian lâu hơn lúc nãy mới lại làm cho cơ thể trở về như thường. Kinh mạch không còn đau nhức, chân nguyên lại có cảm giác mạnh mẽ hơn lúc nãy, chứng minh rằng suy đoán của Sơn là không sai. Linh dược này thật có tác dụng rèn luyện chân nguyên trong cơ thể, thậm chí có thể còn công dụng nào khác mà Sơn chưa xác nhận được, tại đây mới chỉ là lá, còn phần hoa cậu cũng chưa có động đến. Nhưng lợi lớn thì giá cũng không nhỏ, lượng lá dùng càng nhiều, chân nguyên càng được rèn cho mạnh lên thì áp lực, cơn đau tạo ra trong lúc luyện hoá càng lớn. Tức là nói nếu sử dụng quá nhiều, mà bản thân không chịu nổi dược lực thì thật có thể bị nó làm cho đau c·hết.
“Vậy nếu sau này dùng thì nên chia nhỏ ra là an toàn nhất.” – Sơn cẩn thận tính toán – “Lần sau cũng không nên tự mình thử dược thế này nữa, kể cả kiểm tra kỹ càng rồi vẫn có thể gặp rất nhiều rủi ro.”
Có chủ ý trong lòng rồi, Sơn cũng không vội dùng thêm lá nữa, mà là cất phần lá kia đi. Bây giờ cậu cần nhanh chóng khôi phục chân nguyên cùng hồi sức, sáng sẽ rời đi nơi này, tìm một địa điểm thích hợp hơn để tu luyện. Cái hang này trong thời gian ngắn sẽ không có xác sống hay dị thú, nhưng con người thì vẫn có thể sẽ làm phiền được Sơn, dù sao chỗ này cách căn cứ cũng không quá xa, vẫn nên cẩn thận chút thì hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.