Chương 93: Phá tan kế hoạch
Sáng hôm sau, Sơn còn chưa hoàn toàn khôi phục chân nguyên tiêu hao từ trước, nhưng cũng gần như là tốt rồi, nên cậu định sẽ rời đi sớm, tránh phiền phức bất ngờ. Nhưng còn chưa kịp đứng dậy dọn dẹp dấu vết thì một một nguồn dị năng lựợng bất ngờ rơi vào phạm vi cảm ứng của Sơn, không biết là của sinh vật nào, nhưng xem ra thực lực cũng không yếu.
“Kỳ quái, sao lại có sinh vật tiếp cận cái hang này?” – Sơn tự hỏi.
Theo cảm ứng càng ngày càng gần, sinh vật kia cũng gần vào hang rồi, để tránh xảy ra xung đột, Sơn vẫn giữ nguyên trận pháp xung quanh, ngồi yên một chỗ quan sát tình hình, nếu cần thiết sẽ lao vọt ra ngoài, hoặc chiến đấu hoặc chạy. Mấy giây sau, hai cái bóng từ ngoài cửa hang tiến vào.
“Mẹ nó, sao trong này hôi thế?” – Một giọng nói cất lên.
“Là con người, lại còn là hai người nữa?” – Sơn ngạc nhiên.
Theo giọng nói cất lên, Sơn liền nhận ra đây là hai người vừa tiến vào hang chứ cũng không phải là sinh vật biến đổi nào khác, vậy đây hẳn là hai năng lực giả, hơn nữa vừa mới sử dụng năng lực, nên Sơn mới dễ dàng cảm ứng được sự hiện diện của họ như vậy. Từ giọng điệu đến xem, không phải người của q·uân đ·ội, mà thực ra cái giọng này Sơn nghe thấy khá quen tai, cũng không nhớ là từng nghe thấy ở đâu rồi. Là ai Sơn từng gặp mà lại biết vị trí cái hang này nhỉ?
“Ông có chắc cái hang này ở lại được không đấy?” – Tiếng một người đàn ông trẻ tuổi vang lên.
“Tao chắc mà, tao đã dò hỏi người từ trong căn cứ này rồi, con sói vốn dĩ nên ở trong hang này đã hoàn toàn bị tiêu diệt. Hang này cũng chỉ có tao thăm dò ra được đến, chắc chắn là không bị ai tìm ra được, cũng chẳng có con vật nào dám bén mảng đến đâu.” – Giọng một người trung niên đáp lại – “Bây giờ tao sẽ lại gần căn cứ, đi uy h·iếp lão chỉ huy, mày ở lại đây, như đã thống nhất từ trước, tao chỉ cần ra hiệu rồi mày làm theo là được.”
“Hà hà, chắc chắn rồi, lần này kiếm được nhiều hay ít là dựa vào khả năng ăn nói của ông hết đấy.”
“Mày cứ yên tâm, làm y theo hiệu lệnh của tao là bọn nó chắc chắn sẽ phải ói ra, không có chuyện chúng nó dám chống lại đâu, nếu không thì cứ chờ c·hết hết cùng nhau đi.”
Nói xong thì có một bóng người rời khỏi hang, nhanh chóng biến mất khỏi phạm vi cảm ứng của Sơn, chỉ để lại một người vẫn còn trong hang. Còn về Sơn, ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cậu cũng đã nhớ ra được giọng nói lúc nãy sao lại quen tai đến thế rồi. Đấy là giọng của lão Công từ cái làng lần trước, chắc chắn là như vậy, làm sao mà sai được. Không ngờ lão ta mạng lớn đến thế, bị dị thú hình chim đuổi đến vậy mà vẫn có thể trốn thoát được, thật không đơn giản. Thông qua nghe lén câu chuyện của hai người vừa rồi, nghe ra được lão ta định làm cái gì đấy để uy h·iếp căn cứ. Mặc dù không biết lão ta định làm những cái gì, nhưng cái lão điên này việc gì cũng dám làm được, việc uy h·iếp căn cứ chắc chắn lão sẽ làm được. Nếu để lão thực hiện được chắc chắn sẽ gây hại đến căn cứ, lại còn ảnh hưởng đến cả mấy người kia nữa. Không được, Sơn nhất định phải ngăn lại hành động của lão ta trước khi mọi chuyện đi theo chiều hướng xấu đi.
Người còn lại chưa rời đi tiến sâu hơn vào hang, có vẻ như là đang muốn khám phá xem trong hang có gì không. Tất nhiên là cũng chẳng có gì, chỉ có xương xẩu cùng mùi h·ôi t·hối nồng nặc hơn mà thôi, mà người này cũng chẳng thể phát hiện được ở tận cùng trong hang chính là Sơn đang ẩn giấu ở trong trận pháp quan sát lấy hắn ta. Sơn nhíu mày nhìn rõ người này, cũng chẳng phải là lão Công, mà là một người đàn ông trẻ tuổi, ăn mặc thoáng mát, khuôn mặt cũng gọi là có tí đẹp mã, nhưng ánh mắt gian tà kia lại làm phai mờ đi thiện cảm mang lại từ khuôn mặt hắn ta. Người này ngó nghiêng vài lần, chắc là do cảm thấy trong này mùi quá khó ngửi, nên đã xoay người trở lại gần cửa hang. Người này không phải lão Công, nhưng chắc chắn là đồng loã, Sơn cũng không định bỏ qua người này. Chính lúc người này đang mất cảnh giác, Sơn mới lao nhanh từ trong trận pháp đến thẳng phía sau lưng hắn, đạp mạnh hắn xuống đất, rồi kề kiếm vào sát cổ người này.
“Cố sử dụng năng lực thì mày c·hết chắc.” – Sơn gằn giọng uy h·iếp
“Vâng, vâng, em không dám làm gì đâu, anh đừng g·iết em.” – Người đàn ông run rẩy cầu khẩn.
“Bây giờ tao có mấy câu hỏi cần mày trả lời, thành thật một chút, nếu mà tao phát hiện ra mày nói láo nửa câu, thì c·hết!”
“Vâng, anh cứ hỏi đi ạ, em biết gì sẽ trả lời nấy.”
Người đàn ông lắp bắp trả lời Sơn, cơ thể run như cầy sấy, thậm chí Sơn còn ngửi thấy một mùi khai khắm toả ra từ người tên này. Ôi mẹ nó, vậy mà đã són ra quần rồi, thì ra chỉ là một thằng nhát gan, vậy mà cũng bày đặt theo lão già kia uy h·iếp căn cứ. Mà vậy cũng tốt, thằng này càng s·ợ c·hết thì càng dễ dàng moi móc thông tin từ mồm nó.
“Được rồi, câu thứ nhất, mày với lão già kia định làm gì căn cứ? Nói!” – Sơn hỏi.
“Thưa anh, lão già kia rủ em cùng đi uy h·iếp căn cứ, nhằm lấy được tài nguyên, lương thực cùng… phụ nữ.” – Người này lắp bắp nửa ngày mới trả lời được.
“Là thế à? Vậy câu tiếp theo, chúng mày định làm thế nào, kể chi tiết ra.” – Sơn nheo mắt nhìn tên này.
“Lão ta sở hữu năng lực tốc độ, nên sẽ đi uy h·iếp, đồng thời sử dụng năng lực để ra hiệu cho em, dựa trên tín hiệu, em ở bên này sẽ tiếp ứng. Cụ thể là em có năng lực dụ hoặc xác sống, chúng em định dùng năng lực này để dụ xác sống đến t·ấn c·ông căn cứ. Lúc đầu chỉ là cảnh cáo, nếu căn cứ vẫn quyết không đáp ứng yêu cầu từ chúng em thì sẽ dụ càng nhiều xác sống đến hơn.” – Gã này càng trả lời càng run mạnh.
“Ra là vậy, năng lực dụ xác sống à? Có phải mày đã dùng năng lực này dụ xác sống đến tiêu diệt căn cứ Bình Minh không?” – Sơn tức giận chất vấn.
“A, em không…” – Người này còn đang giãy giụa không muốn nhận, nhưng nhìn vào ánh mắt của Sơn sau, chỉ đành hãi nhiên thừa nhận – “Là do lão già kia, lão bắt em phải dùng năng lực dụ lượng lớn xác sống mạnh mẽ đi tiêu diệt căn cứ Bình Minh, lão bảo căn cứ này có thù với lão, nên nhất định phải tiêu diệt.”
“Còn gì không?” – Sơn hỏi tiếp, giọng nói đã mất dần kiên nhẫn.
“Dạ, chỉ có vậy thôi, em đã kể hết rồi.”
“Hết rồi đúng không?”
Người kia gật đầu lia lịa, nhưng lúc nhìn vào ánh mắt đầy sát ý của Sơn, hắn không khỏi rùng mình kinh hãi, thậm chí là muốn quay đầu bỏ chạy ngay lập tức, nhưng cơ thể lại cứng đờ tại chỗ không tài nào nhúc nhích được.
“Hết rồi thì đi c·hết đi!” – Sơn thét lên giận dữ.
Vốn ban đầu Sơn còn giữ được bình tĩnh, nhưng biết được căn cứ Bình Minh là do lão khọm già kia cùng người này góp công phá huỷ, cậu không thể nhẫn nhịn được nữa. Dám gây ra sự việc nghiêm trọng hại c·hết bao nhiêu mạng người như vậy, tên này thực sự rất đáng c·hết, không thể nào mà tha nổi hắn một mạng được. Sơn không chần chờ mà vạch một đường kiếm qua cổ gã này, tiễn hắn một đoạn đường xuống địa ngục. Lúc này Sơn mới bĩnh tĩnh lại một chút, tung một mồi lửa thiêu xác tên này đi. Vốn định trở về căn cứ t·ruy s·át lão Công, nhưng suy nghĩ một chút, Sơn g·iết đi người này, đã làm đổ bể kế hoạch uy h·iếp căn cứ của lão rồi, lão thấy kế hoạch gặp vấn đề chắc chắn sẽ quay lại đây kiểm tra. Sơn chỉ việc ở đây chờ lão đến, khi ấy chính là tử kỳ của lão.