Chương 97: Kể chuyện
“Mục đích mày đến làng chúng tao là gì? Lại định quấy phá nữa đúng không?” – Người đàn ông trẻ tuổi bước ra bực mình hét lên – “Lần này tao không sợ chúng mày nữa đâu, dám động đến làng tao thì sẵn sàng nhận lấy c·ái c·hết đi!”
Còn không đợi cho Sơn kịp nói lời nào thì người đàn ông vừa rồi đã hành động tiếp rồi, chỉ thấy người này vung tay một cái, đàn ong nãy giờ vẫn bay ngay tại chỗ đột nhiên di chuyển, chính xác là tất cả đều lao vù vù về phía Sơn, hướng những mũi kim nhọn hoắt kia mà đâm về phía cậu.
“Không cho người khác nói gì đã t·ấn c·ông luôn à? Anh bạn sao nóng tính thế!”
Sơn đáp trả một câu rồi cũng không chậm trễ mà nhảy một cái ra xa, thuận lợi né tránh mũi t·ấn c·ông từ phía đàn ong. Nhưng đám ong này cũng đâu có dễ dàng bỏ qua cho Sơn như vậy, chúng nó lập tức ổn định lại thân thể, rồi lại nhằm hướng Sơn đang tại mà lao lên lần nữa.
“Dai vậy! Xem ra chỉ cần nhận một lệnh là sẽ thực hiện đến khi nào hoàn thành.” – Sơn vừa tránh né vừa suy đoán trong đầu – “Năng lực cũng không tệ, nhưng muốn giải quyết lại không hề khó, chỉ cần xử lý người điều khiển là được.”
Né tránh thành công đòn t·ấn c·ông từ bầy ong một lần nữa, Sơn lập tức thay đổi phương hướng, tăng nhanh tốc độ, loé một cái đã tiến đến gần người đàn ông điều khiển bầy ong kia rồi. Nếu không có gì bất ngờ thì chỉ cần một đòn của Sơn thì người này sẽ b·ị đ·ánh ngất ngay lập tức, không chắc có thể khiến bầy ong từ bỏ t·ấn c·ông mình, nhưng chắc chắn có thể khiến cho chúng không thể t·ấn c·ông đồng loạt như vừa nãy nữa, vậy sẽ dễ xử lý hơn. Nhưng nhìn thấy Sơn tiếp cận gần như vậy người đàn ông không những không hoảng hốt, trái lại còn lộ ra một nụ cười đắc thắng. Chỉ thấy từ trong tay áo rộng thùng thình của anh ta, một đám đen ngòm từ phía trong bay ra ngoài, hướng thẳng mặt Sơn mà lao tới. Sơn bị giật mình không nhẹ, đây lại là một đám côn trùng khác, tuy nhỏ hơn đám muỗi cậu gặp lúc trước, nhưng chúng nó lại đem lại cho cậu một cảm giác nguy hiểm hơn hẳn. Không dám đem mạng mình ra thử, nên Sơn chỉ đành dùng chân phanh gấp lại, đồng thời gọi kiếm ra cản ở trước mặt, tránh cho đám bọ tiếp xúc được với cơ thể mình. Khi đã phanh được rồi Sơn liền không do dự lui thân ra xa hơn nữa, tránh cho lại bị t·ấn c·ông bất ngờ.
“Không ngờ ngoài ong ra, anh còn điều khiển được những loài côn trùng khác, thật không đơn giản.” – Sơn câu trước mới tán thưởng, câu sau đã chất vấn – “Tôi mới gặp anh lần đầu, làng này tôi cũng mới nhìn thấy lần đầu, chúng ta không thù không oán gì, tại sao anh lại chủ động t·ấn c·ông tôi?”
“Nhìn mày với chúng nó khác gì nhau đâu, chắc chắn là cùng một bọn, đừng có chối.” – Người đàn ông chỉ tay về phía Sơn lớn giọng nói.
“Giống? Giống chỗ nào cơ?” – Sơn không hiểu nổi.
Nhìn kỹ trên người mình một lần, sau đấy lại quay ra quan sát từ trên xuống dưới người đàn ông kia, quả thực rất khác biệt. Sơn đang mặc trên người một bộ quần áo chuẩn người thành phố, còn trên người đàn ông kia thì là một bộ đồ khá lạ mắt, lạ chủ yếu ở chỗ bên trên quần áo rộng rãi có rất nhiều màu sắc cùng hoạ tiết kỳ lạ, sắp xếp rất độc đáo, từ khi xuyên qua tinh cầu này cậu cũng chưa từng thấy qua. Có lẽ anh chàng này đúng là người dân tộc ít người của đất nước này rồi, chỉ không biết là anh ta hoặc làng của anh ta gặp vấn đề gì với những người bên ngoài mà có thành kiến đến mức độ vừa gặp đã muốn g·iết luôn như vậy. Nhưng Sơn bây giờ cũng chẳng biết nên giải thích với anh ta thế nào nữa, chắc chỉ có thể chế phục anh ta lại trước, rồi từ từ giải thích sau, chứ cứ để anh ta t·ấn c·ông b·ằng lũ bọ kia rất phiền phức. Nhưng còn chưa kịp đợi cho Sơn thực hiện t·ấn c·ông lần nữa thì một tiếng hét lớn đinh tai nhức óc đã làm cậu phải dừng lại động tác ngay.
“A Khang, mả cha nhà anh, dừng tay lại cho tôi, tôi bảo anh đi canh gác xung quanh làng đề phòng quái vật, chứ có bảo anh đi chặn g·iết người bình thường đâu.”
Hướng theo tiếng hét kia phát ra, Sơn nhìn thấy là một người đàn ông trung niên đang chạy nhanh đến, thân thể ông ta khá cao lớn, khuôn mặt nghiêm nghị, không giận tự uy, nhìn rất để cho người ta sinh ra sợ hãi. Trên người người đàn ông nay cũng mặc một bộ trang phục cùng kiểu dáng như người trẻ tuổi tên A Khang, chỉ khác một vài chỗ về hoạ tiết, xem ra là người cùng làng.
“Nhưng chú ơi, người này giống mấy người muốn hại làng chúng ta mà, tại sao lại không cho tôi ra tay với hắn.” – Người đàn ông được gọi là A Khang nghe được tiếng mắng kia tuy có chút rụt rè lại nhưng vẫn gân cổ lên cãi – “Chú đừng có cản trở tôi, để tôi xử lý hắn.”
“Thằng ngu, đừng để chú mày phải điên lên.” – Người chú kia giận dữ quát to hơn.
Thấy A Khang không có dấu hiệu dừng tay, chuẩn bị sai sử đàn côn trùng tiếp tục t·ấn c·ông Sơn, người chú kia lửa giận đùng đùng, mặt đỏ tai tía, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nhìn người cũng có thể doạ cho người tè ra quần. Người chú này lập tức chạy như điên về phía A Khang, còn chưa đến gần ông ta đã vỗ ra một cái, từ bàn tay ông ta bắn ra một cơn gió tuyết mạnh thổi bay về phía A Khang, làm cho anh chàng bay tít vào một bụi cây. Sơn nhìn vị trí A Khang đáp đất, chỉ thấy trên người anh ta phủ một lớp tuyết dầy, sắc mặt tái mét, khá là chật vật nhưng nhìn chung cũng không b·ị t·hương nặng gì. Là người cùng làng, lại còn quen biết nhau, vậy mà người chú này ra tay rất dứt khoát, nói đánh liền đánh, lại nói cấp độ năng lực của người này không tầm thường, đáng để Sơn phải xem trọng đấy.
“Lần sau mà mày còn không nghe lời chú nói, chú cho mày ăn đòn đau hơn nghe chưa.” – Người chú lườm A Khang một cái, sau đấy lại quay sang nhìn Sơn, sắc mặt hoà ái hơn nhiều – “Xin lỗi cậu trai, thằng cháu của tôi đầu óc đơn giản, không biết suy nghĩ, không phân biệt được người nào ra người nào, mong cậu đừng chấp nhặt nó.”
“A, tôi cũng không bị làm sao, chú không cần phải xin lỗi đâu.” – Sơn lịch sự đáp lại – “Chỉ là tôi có hơi thắc mắc, không biết anh bạn này bị làm sao mà lại kỳ thị người từ ngoài đến đây như vậy?”
“Haizz, cậu cũng nhận ra rồi, vậy cậu theo tôi cùng vào làng đi, vừa đi tôi vừa kể cho cậu nghe, ở ngoài này không được an toàn lắm.”
Nói rồi người chú cũng không đợi Sơn đáp lại, mà tiến lại chỗ A Khang vẫn còn nằm lăn lóc chưa hồi thần, nhấc anh ta lên vai, sau đấy quay người tiến thẳng về phía làng. Sơn thấy vậy thì cũng lặng lẽ theo sau, dù sao bây giờ mình cũng đang rảnh, vào làng này xem một lần cũng được, tiện hỏi thăm một chút tình hình trong khu rừng này.
“Từ trang phục cậu hẳn cũng nhận ra người dân làng chúng tôi là dân tộc thiểu số của Dư quốc chứ.” – Người chú lên tiếng hỏi, thấy Sơn gật đầu, ông lại nói tiếp – “Tuy đã được phổ cập văn hoá, chữ viết cùng kiến thức hiện đại, nhưng làng chúng tôi vẫn khá chú trọng vào những thứ do tổ tiên để lại, hầu như cả làng vẫn giữ nguyên như trước, tuy nghèo nhưng cuộc sống cũng rất yên ổn. Chỉ có điều một thời gian trước đây, thường xuyên có người đến làng của chúng tôi, ép chúng tôi phải làm theo lời họ nói, dù chúng tôi có không muốn. Lúc đầu chỉ là dỗ ngon dỗ ngọt, không được thì về sau ép buộc, rồi dùng b·ạo l·ực, A Khang cũng là n·ạn n·hân trong tay chúng, cho nên nó mới căm hận bọn chúng đến như vậy.”
“Thì ra là thế, chẳng trách anh bạn này lại phản ứng mạnh như vậy khi vừa thấy tôi.” – Sơn gật đầu.
“Cậu hiểu được như vậy thì thật tốt.” – Người chú cơ mặt cũng giãn ra một chút.
Nói đến đây, người chú cũng đã đưa Sơn vào đến cổng làng rồi, ông quay người lại vui vẻ cười, đưa tay làm ra tư thế mời:
“Chào mừng cậu đến với làng Vân Trùng của chúng tôi!”