Chương 98: Làng Vân Trùng
Từ xa nhìn lại đã thấy kiến trúc ngôi làng này khá lạ mắt rồi, lại gần nhìn thì mới thấy được rõ nét độc đáo của nơi đây. Tuy có chút cổ kính cùng đều xây hoàn toàn từ gỗ nhưng trên thực tế nhà nhà đều đươc xây dựng hết sức vững chắc, kiên cố. Trên tường nhà đều có khắc hoạ những ký tự hoặc hoạ tiết hình thù đặc biệt mà Sơn chưa từng thấy được ở cả thế giới cũ lẫn ở những thành phố ngoài kia. Tuy nói là lạ nhưng Sơn nhìn ra được những hình này hầu hết đều nhìn hao hao côn trùng, đoán chắc tên của ngôi làng này có một chữ trùng cũng là liên quan đến côn trùng rồi. Như vậy là do đời sống của họ liên quan đến côn trùng hay là còn có liên kết sâu xa gì khác nữa. Nghĩ đến đây Sơn không khỏi lén nhìn người tên A Khang còn đang bị chú vác bên cạnh mình. Lúc này người chú mới lên tiếng giải thích, thay Sơn giải đáp những thắc mắc này:
“Như cậu mới thấy đấy, làng chúng tôi có nét văn hoá rất đặc biệt, lại vẫn giữ nguyên vẹn được sau từng ấy thời gian tồn tại. Trong cái tên cũng đã nói lên một phần nào nét đặc biệt ấy rồi, chữ Trùng trong tên chính xác là để ám chỉ côn trùng đấy.” – Nói rồi người chú quay sang nhìn Sơn hỏi – “Rất lạ phải không?”
“Phải, tôi cũng là lần đầu tiên nghe được.” – Sơn gật đầu – “Vậy không biết tại sao làng các chú lại liên quan đến côn trùng nhiều như vậy, ngay đến cả tên cũng có một chữ?”
“Cũng không có gì khó hiểu đâu, chỉ đơn giản là từ xa xưa đến nay làng chúng tôi luôn dựa vào côn trùng để kiếm sống mà thôi, từ mật ong hay tơ tằm làm vải vóc, vân vân đều là lấy từ côn trùng cả.” – Người chú trả lời.
“Ra là vậy, một lối sống rất độc đáo!” – Sơn tán thưởng ngoài miệng, còn trong lòng thì không khỏi nghi ngờ - “Chứ không có liên quan gì đến điều khiển côn trùng đúng không? Hoặc có lẽ là mình nghĩ nhiều quá, nhưng dù sao cũng nên cẩn trọng một chút, có thể ông ta không muốn nói những vấn đề n·hạy c·ảm này cho người ngoài biết, mình cũng tránh hỏi đến để khỏi bị làm phiền.”
Vừa đi người chú vừa tiếp tục giới thiệu cho Sơn một số kiến trúc cùng công việc nổi bật ở trong làng, giới thiệu cả về sự thân thiện của người dân nơi đây. Đi đến đâu Sơn cũng thấy dân làng chào hỏi người chú này cũng bản thân mình, nghe giống như người chú này rất có danh vọng trong làng, được nhiều người kính trọng. Nhưng Sơn phát hiện ra một vấn đề, sau khi chào hỏi xong, nhìn người dân có vẻ như là sẽ trở lại tiếp tục làm công việc của mình, nhưng thực tế là cậu có nhận thấy nhiều người lấp ló thầm quan sát mình, không biết chỉ là giá·m s·át người lạ hay là còn có ý đồ gì khác, vấn đề này Sơn cũng sẽ cẩn thận chú ý một chút.
“Mấy năm gần đây thế giới xuất hiện dị biến, khắp nơi đều là xác sống cùng dị thú, không biết làng các chú có gặp ảnh hưởng nhiều không?” – Sơn đặt một câu hỏi, nhưng nhận ra câu này hơi có chút đường đột, nên lại chèn thêm một câu – “Chứ ở phía ngoài bây giờ rất nguy hiểm, các thành phố đều đã bị tàn phá, các căn cứ cuối cùng của con người cũng thường xuyên gặp xác sống biến dị hoặc dị thú tiến hoá mạnh mẽ t·ấn c·ông, người sống sót cũng rất khó khăn.”
“Không ngờ bên ngoài bây giờ lại đã nguy nan đến như vậy rồi!” – Người chú thở dài - “Làng chúng tôi cũng may là nằm cách biệt với bên ngoài, ít khi gặp những thứ đáng sợ, hơn nữa mọi người cũng đủ đồng lòng cùng xuất hiện những người có năng lực xuất sắc nên có thể chống lại được những nguy hiểm xung quanh.”
“Thôi, không nói về chuyện này nữa, cậu là vị khách đầu tiên sau tận thế từ ngoài đến, vậy hãy để làng chúng tôi được tiếp đãi cậu chu đáo. Đây là nơi nghỉ ngơi tạm thời của cậu, cậu cứ ở đây nghỉ lại sức trước, có gì cần có thể báo lại với những người dân xung quanh, chúng tôi sẽ hết sức giúp đỡ cậu.”
“Vậy thì cảm ơn chú cũng những người dân khác nhiều rồi.” – Sơn lịch sự cảm ơn.
Nhìn người chú kia quay lưng rời đi, Sơn mới chuyển ánh mắt vào căn nhà mà được cấp cho cậu làm nơi nghỉ tạm thời. Căn nhà này cũng không có gì khác biệt so với những căn nhà khác trong làng. Khẽ mở cửa bước vào trong, Sơn mới quan sát một lần cảnh quan bên trong căn nhà, cũng không có gì khác lạ, bày trí đúng theo kiểu chỉ dành riêng cho khách, chứ không phải của một hộ gia đình ở. Xem ra làng này cũng thuộc kiểu hiếu khách từ xưa, luôn có nhà trống dành cho khách từ ngoài đến ở. Căn nhà này không có vấn đề gì, Sơn khép chặt cửa ngoài vào rồi mới vào trong ngồi nghỉ.
“Chỉ là cảm thấy người dân trong làng này có chút gì đấy không thật, nếu phải nói ai thành thật nhất chắc là chỉ có gã A Khang điều khiển côn trùng kia.” – Sơn nghĩ – “Thật sự là trong ba năm sau tận thế không có ai tìm đến được ngôi làng này sao?”
Lại xuất hiện mấy điều mà Sơn vẫn chưa thể lý giải được rồi, mà tất cả đều xoay quanh ngôi làng này, nhìn bên ngoài thì có vẻ không có gì lạ, nhưng lại luôn mang đến cho Sơn cảm giác không đúng. Sơn quyết định sẽ chỉ nghỉ qua một đêm ở làng này thôi, hỏi được một chút thông tin hữu ích thì tốt, rồi sáng mai sẽ rời đi luôn. Ngồi một lúc Sơn mới mở cửa đi ra ngoài nhìn ngắm xung quanh, cậu nhìn đến đâu dường như sẽ có ánh mắt tránh né cậu, có vẻ rất ẩn nấp nhưng làm sao có thể vượt qua được ánh mắt nhanh nhậy của Sơn. Sơn hơi thoáng nhíu mày một chút, nhưng lại giãn ra ngay, cố làm bộ như không có chuyện gì. Đang định tìm đại một người để hỏi chuyện thì người chú khi nãy đã dẫn theo A Khang lúc này đã tỉnh táo hướng phía Sơn mà đến rồi.
“Cậu trai nghỉ ngơi ở đây có tốt không? Nếu có gì không thoải mái hay có yêu cầu gì có thể nói lại, tôi sẽ giúp cậu giải quyết.” – Người chú lên tiếng – “À, quên không giới thiệu, ta tên A Ngưu, cậu có thể gọi ta là chú Ngưu.”
“Vâng chú Ngưu, chú cứ gọi cháu là Sơn, cháu ở đây rất tốt, không có vấn đề gì.” – Sơn cười đáp lời.
“Không có vấn đề gì thì tốt.” – Chú Ngưu nói xong rồi hướng A Khang bên cạnh gằn giọng nói – “A Khang, lại đây xin lỗi người ta đi!”
“Hứ, tại sao tôi lại phải xin lỗi hắn ta cơ chứ, tôi không làm sai gì cả.” – A Khang cộc cằn.
“Bảo xin lỗi thì xin lỗi đi, làm sai không xin lỗi mà còn ở đây cãi lại chú mày à?” – Chú Ngưu đập vào đầu A Khang, quát lớn.
“Thôi được rồi, chú không cần ép buộc cậu ta đâu, tôi cũng không làm sao.” – Sơn làm bộ cản lại chú Ngưu.
“Đấy, hắn cũng không cần tôi phải xin lỗi, chú còn đánh tôi làm cái gì?”
“Thằng nhãi con này, người ta không chấp nhặt với mày, mày lại còn thế, là lại muốn ăn đòn à?”
Chú Ngưu còn muốn giơ tay lên cho A Khang một cái tát nữa thì gã đã chạy biến đi luôn rồi, làm cho chú Ngưu tức giận muốn đuổi theo bắt lại.
“Được rồi chú Ngưu, chú cứ kệ cậu ta đi.”
“Khà khà, để cậu gặp được thằng cháu mất dạy này của tôi, tôi cũng thấy xấu hổ thay.”
“Chuyện này tôi cũng không để ý lắm, ngược lại là tiện gặp chú, tôi có mấy vấn đề muốn hỏi chú một chút.”
“A, có vấn đề gì cậu cứ việc hỏi, nếu biết ta sẽ trả lời hết.” – Chú Ngưu vỗ ngực tự tin – “Chuyện gì ta không biết chứ mọi chuyện trong làng cũng như vùng rừng núi xung quanh ta đều thông thuộc, không có gì qua mắt được ta đâu.”
“Vậy thì tốt quá, chuyện tôi muốn biết cũng không cao siêu gì lắm đâu, chỉ là muốn biết một chút bản đồ khu vực này, gần đây có loài sinh vật nào nguy hiểm không thôi. À ngoài ra nếu chú hay người trong làng có biết hoặc sở hữu mấy loại thực vật hay cây thuốc lạ lâu năm, hay hoặc là kim loại, vật chất lạ có thể cho tôi biết, tôi có thể trao đổi bằng những thứ tôi có, hoặc tôi có thể giúp họ tìm được thứ họ muốn.”