Ngay lập tức có ba người ký hợp đồng, họ tỏ ý mình sẽ thuê mặt bằng cửa hàng khi gia nhập liên minh, Thư Nhan mời họ đến công ty ký thỏa thuận, sau đó thanh toán tiền đặt cọc xong, khu vực đó tạm thời thuộc về họ.
Thập niên 90 là một thời đại phân hóa lưỡng cực rất nghiêm trọng, một bên là nhóm người có tư tưởng bảo thủ, họ cảm thấy nên ôm khư khư cái bát sắt cũ mới là tốt nhất, một bên khác là những người muốn sáng tạo một bầu trời mới, tư tưởng và con người cũng cởi mở.
Đám người có thể từ các nơi khác chạy đến Nam Thành đều là những người có gan lớn, mạnh dạn đi đầu và quyết đoán, họ nhìn qua cửa hàng kinh doanh trực thuộc, rồi lại nghe người vạch kế hoạch tiếp theo của công ty Nhan Tuyết, đa số họ đều chọn gia nhập vào liên minh.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là nhờ quảng cáo của Nhan Tuyết phát lên quá vang đội, nhất là khi phát lên CCTV, công ty này tương đương với việc bảo vệ cho tất cả mọi người.
Ban đầu Hồ Thụy Tuyết còn nghĩ muốn tuyển được 50 suất thì phải mất một khoảng thời gian, kết quả không đến ba ngày, toàn bộ 50 suất đã bị lấp kín.
"Chúng ta có cần mở thêm một nhóm suất nữa không?" Hồ Thụy Tuyết nhìn số tiền trong tài khoản của công ty, lòng cũng ngo ngoe rụt rịch.
Tất cả mọi người đều tính toán một khoản, chi trả mười ngàn nhân dân tệ để mua một sản phẩm, có thể sau hoạt động sẽ không còn nữa, nhưng nếu chi năm mươi ngàn nhân dân tệ, bạn cũng có thể gửi vào mười ngàn tiền hàng và hơn nữa tất cả đều được giảm 45%, đương nhiên mọi người sẽ lựa chọn cách thứ hai.
"Không được, sạp hàng không thể trải quá rộng, tạm thời cứ năm mươi nhà trước đã, sau này mở một bộ phận khác chúng ta lại dồn sức tuyên truyền, đến lúc đó mọi người các nơi muốn gia nhập vào liên minh thương nghiệp tự tìm tới cửa." Thư Nhan lắc đầu, chuyện này không phải là gan lớn hay nhỏ nữa mà là phải đánh trúng đ.â.m gọn mới tốt.
Hai ngày này vừa phải đưa đón con, vừa phải bận rộn ở công ty, Thư Nhan cảm thấy cơ thể mình đã sắp đổ, cô xoa huyệt thái dương của mình nói với Hồ Thụy Tuyết một tiếng, rồi chuẩn bị xuống lầu đi đón con.
"Dáng vẻ của cô như thế này không được đi, cô tìm người giúp việc đi, đừng khiến cơ thể mình mệt đến c.h.ế.t như thế."
"Tôi cũng muốn tìm, lúc trước tôi cảm thấy mình vừa thuê một căn phòng đã tìm thêm người giúp việc rất khoe khoang, sau này tôi vừa trông cửa hàng vừa phải nhập hàng, tôi lại nghĩ tìm một người giúp việc, chỉ cần một bà dì quét dọn vệ sinh, nấu cơm là được rồi, chăm sóc đứa trẻ thì khó khăn quá, nên gần đây tôi vẫn đang suy xét, hy vọng có thể nhanh chóng tìm được." Tuổi của hai đứa bé không lớn, nếu tùy tiện tìm một người cũng khiến Thư Nhan lo lắng.
"Được, đúng là bà dì thật khó tìm, lúc tôi kết hôn, ba mẹ tôi đã cho một bà dì trong nhà đi theo tôi về nhà mới, bây giờ tôi lại về nhà mẹ đẻ, nên cũng không có tìm nữa, tôi không có kinh nghiệm về mặt này, thế này đi, sau khi tôi về nhà nhờ mẹ tôi giúp tìm xem, nếu có người thích hợp thì giới thiệu cho cô." Hồ Thụy Tuyết thật sự không biết ai, nếu không cô ấy đã giới thiệu cho Thư Nhan rồi.
"Nếu vậy đương nhiên là quá tốt rồi."
Dù bận rộn ở công ty ra sao cũng không thể bỏ qua ngày chuyển nhà.
Sáng sớm hôm nay, Lâm Tuệ, Ngô Tú Nguyệt và cả Trương Hoa Tú đã đến gõ cửa, Thư Nhan nhìn sắc trời bên ngoài, nói: "Hôm nay cũng quá sớm, trời còn chưa sáng nữa mà."
"Đâu có sớm, đã hơn năm giờ rồi đó, nhanh dọn dẹp một chút rồi chúng ta cùng nhau đi chợ mua đồ ăn, hôm nay cũng phải mua nhiều đấy." Ý của Ngô Tú Nguyện là muốn động tác của Thư Nhan nhanh lên.
"Được rồi, hải sản thì không cần mua, tôi có một người bạn mang đến cho tôi rồi." Cô đang nói, lại thấy Hồ Thụy Tuyết đi lên.
"Tất cả đều ở đây à? Tôi cũng không biết phòng mới của cô ở đâu, nhanh chuyển mấy đồ vật ở dưới lên đi."
Đám người nhiệt tình ồn ào xuống lầu, chỉ thấy theo sau xe của Hồ Thụy Tuyết là một chiếc xe bán tải nhỏ, chất đầy đồ ở phía sau.
"Trời má, cô thật sự dọn sạch nhà mẹ đẻ đó hả?"
"Cô nói bậy gì đó?" Hồ Thụy Tuyết trừng mắt cô, nói: "Trước tiên, mang mấy thứ này lên phòng mới đi, xem coi còn thiếu thứ gì cần mua cái gì, sau đó sẽ đi mua luôn một thể."
Lâm Tuệ với Ngô Tú Nguyệt liếc nhìn nhau, họ không ngờ Thư Nhan lại có thể quen với một người nhiều tiền như vậy.
Cũng may có thang máy, nếu không nhiều đồ như vậy thật sự chuyển đến c.h.ế.t người.
Một thùng cua lông, một thùng tôm hùm, một thùng tôm càn xanh, đủ loại cá, thịt, trừ mấy đồ tươi sống này ra còn có nhiều thùng nhỏ hoa quả khô.