Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Chương 186: Chương 186




"Mấy thứ tươi sống này sẽ ăn vào hôm nay, hoa quả khô thì cô giữ lại từ từ ăn, cũng may trong nhà của tôi rất nhiều, nếu thích thì lần sau lại lấy một ít cho cô." Hồ Thụy Tuyết bảo người ta mang hoa quả khô và những thức ăn tươi sống chia ra đặt xuống.

"Không cần không cần, nhiêu đó cũng nhiều lắm rồi." Thư Nhan cũng không phải người không biết xấu hổ, ba mẹ của Hồ Thụy Tuyết có thể nghĩ cô là một người ham món lợi nhỏ và chiếm lợi lộc từ người khác đó!

"Khách sào rồi, hiện tại các cô chuẩn bị làm gì đó?" Hồ Thụy Tuyết cười, hỏi.

"Chúng tôi đang định đi chợ mua đồ ăn, hải sản với thịt đã có rồi, chúng tôi đi mua thêm một ít rau dưa." Lâm Tuệ có điều kiện tốt hơn rất nhiều với Ngô Tú Nguyệt, nên cũng không có rụt rè gì trước mặt Hồ Thụy Tuyết

"Thế tôi lái xe chở mọi người đến đó." Hồ Thụy Tuyết đứng dậy, nói.

Đi chợ mua thức ăn không cần có nhiều người, Thư Nhan, Hồ Thụy Tuyết với Ngô Tú Nguyệt cũng theo đến nơi, để Lâm Tuệ với Trương Hoa Tú ở nhà dọn dẹp mấy thứ hải sản và thịt.

Bên này, chợ thật sự rất lớn trừ đến mùa rau dưa, còn có rất nhiều loại rau dưa khác, Thư Nhan mua mỗi loại một thứ.

Lúc đi ngang qua hàng thịt lợn, Thư Nhan còn mua thêm hai mươi cân, Hồ Thụy Tuyết cũng tới mua thịt bò và thịt dê, món thịt lợn xào rau không thể thiếu được, mua thêm hai con vịt và hai con gà, bàn tiệc không có gà với vịt cũng không được.

"Xong rồi, chúng ta về thôi."

Lúc đi ngang qua khách sạn, Thư Nhan lại nói một tiếng với ông chủ và bà chủ trong đó, mời họ giữa trưa phải đến ăn cơm.

Về đến nhà, mọi người bỏ đồ xuống, Thư Nhan nhìn thời gian, bây giờ chỉ mới hơn bảy giờ: "Tôi còn có một người bạn chưa mời, tôi đến đó mời một chút."

Người Thư Nhan nói chính là Phương Trạch Vũ, lần trước cô đi tìm riêng anh, cuối cùng lại bị từ chối, hôm nay Thư Nhan lại đến mời một xíu.

Lúc mở cửa ra lại là một bà cụ, Thư Nhan nhớ đến bà cụ chủ nhà cho thuê lần trước có một người chị em dâu, trong gương mặt bà cụ này rất hiền lành, nói chuyện cũng hòa nhã.

"Cháu tìm Tiểu Vũ à, cháu đợi một lát bà đi gọi thằng bé." Bà cụ đánh giá Thư Nhan từ trên xuống dưới, không tệ, thắc lưng cứng m.ô.n.g lớn, là một người quản lý gia đình tốt.

Thư Nhan bị bà ấy nhìn mà cả người mất tự nhiên, đợi khi Phương Trạch Vũ đi ra rồi cô mới thở nhẹ một hơi.

"Bên kia, chúng tôi đã nấu cơm rồi, giữa trưa anh phải đến đó." Thư Nhan nhiệt tình và thật lòng mời anh đến.

Phương Trạch Vũ không nói chuyện, một lát sau mới hỏi: "Cô không sợ sao?"

"Sợ cái gì?" Thư Nhan cười khẽ: "Tôi chuyển nhà mời bạn bè đến chúc mừng, người nhiều như vậy sợ cái gì? Tôi cảm thấy anh không cần sợ bóng sợ gió như vậy, hơn nữa cho dù có lời nói khó chịu thì anh làm lơ bọn họ là được."

Năm người phụ nữ đi tới đi lui bận rộn cũng có chuyện trêu đùa nhau, trước tiên họ làm gà với vịt, sau đó còn chuẩn bị trước một ít món chính, toàn bộ rau dưa đều cắt xong và bày ra, đồ ăn cũng xào sớm một chút nếu không để lâu màu sắc sẽ bị sẫm đi, mùi vị cũng không còn ngon như lúc tươi nữa.

Không bao lâu sau, vợ chồng ông Trương đến, Diệp Thục Cầm nhìn thấy các cô đang bận rộn lập tức cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên đi vào giúp đỡ.

"Không cần, không cần đâu, mấy người chúng tôi làm được rồi." Thư Nhan nhanh chóng ngăn lại.

"Thật không cần sao? Tôi còn chuẩn bị muốn thể hiện một ít món sở trường cho các cô nếm thử đó."

"Chị dâu của các cô làm món thịt đông sườn, như thế này." Ông Trương giơ ngón tay cái lên: "Các cô chắc không muốn nếm thử à?"

"Vừa nghe tôi đã chảy nước miếng ra này, thể thì chắc chắn tôi phải thử một chút rồi." Thư Nhan lại cười nói.

Một lát sau nữa, vợ chồng khách sạn đến đây, Thư Nhan vội vàng đi tiếp đón họ, nhìn thấy trên tay của họ còn cầm theo quà, tỏ vẻ không vui nói: "Anh Cả với chị dâu sao lại khách sáo như thế."

Cô nhận quà trên tay của họ đặt ở một bên, mời họ vào nhà ngồi, kết quả bà chủ khách sạn cũng cởi áo khoác ra đến giúp đỡ.

"Thật sự không cần, chị cứ ngồi ở bên ngoài đợi là được rồi, đồ ăn sắp xong rồi."

"Không sao đâu, rảnh rỗi cũng đã rảnh rồi, con chị cũng rất thích ăn hải sản, chị cũng rất chuyên về mấy món này đó."

Phòng bếp hoàn toàn không chứa được nhiều người như vậy, Hồ Thụy Tuyết cũng đã chạy đi chơi với Thanh Thanh và Thiên Bảo từ lâu rồi.

Nhiều tay như thế, mỗi người làm vài món chuyên của mình rồi bọc tất cả món ăn thành hình tròn.

Hai chiếc bàn tròn lớn được mở ra, một cái là của Thư Nhan, một cái là nhờ Lâm Tuệ mang đến. Bát đũa cũng như thế, đều nhờ Lâm Tuệ mang đến, dù sao đến lúc Lâm Tuệ muốn tổ chức tiệc rượu, Thư Nhan cũng sẽ mang mấy đồ vật này sang lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.