Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Chương 187: Chương 187




Thời gian ăn cơm thoắt cái đã đến, thỉnh thoảng Thư Nhan lại nhìn ra cửa chính, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.

Vốn dĩ Thư Nhan tưởng là Phương Trạch Vũ đến nhưng mà không ngờ tới lại là Hồ Thuỵ Dương. Cô quay đầu nhìn thoáng qua Hồ Thuỵ Tuyết, thấy vẻ mặt cô ấy cũng đang mờ mịt hiển nhiên là cô ấy cũng không biết Hồ Thuỵ Dương sẽ qua đây.

"Không gây cho em phiền toái chứ?" Hồ Thuỵ Dương mỉm cười nói: "Nếu không phải anh nghe thấy Tiểu Tuyết gọi điện thoại thì cũng không biết hôm nay em chuyển nhà, không mời mà đến thật sự ngại quá."

"Không sao, anh mau vào đi." Thư Nhan sửng sốt một chút rồi mới dịch người sang cho ấy đi vào. Khách xa tới trong ngày vui thế này thì không có đạo lý nào đẩy người ta ra ngoài được.

Hồ Thuỵ Dương vừa ngồi xuống thì chuông cửa lại lần nữa vang lên. Lúc này người đến là Phương Trạch Vũ, nhìn thấy anh tới là cả ông Hồ và Lâm Tuệ đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, ông Hồ biết Thư Nhan quen Phương Trạch Vũ cũng biết Phương Trạch Vũ đã cứu cô cho nên ông ấy cũng đã lập tức lấy lại tinh thần, còn Lâm Tuệ thì thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Lẽ ra một người đưa đón con còn phải đi làm việc giống như Thư Nhan mỗi ngày như vậy thì căn bản không có khả năng quen Phương Trạch Vũ mới đúng chứ.

"Vừa rồi mọi người đều đã làm quen nhau rồi còn hai người mới tới mọi người còn chưa quen biết, để tôi giới thiệu mọi người làm quen một chút. Đây là anh trai của Thuỵ Tuyết tên là Hồ Thuỵ Dương, còn người này là Phương Trạch Vũ, lần trước anh ấy đã giúp đỡ tôi và tụi nhỏ rất nhiều, nếu nói là ân nhân cứu mạng thì cũng không quá." Thư Nhan giới thiệu trọng điểm về Phương Trạch Vũ.

Phương Trạch Vũ nhìn thoáng qua Thư Nhan, anh bảo vệ cô nhiều lắm cũng chỉ khoảng một thời gian, sao lại thành cứu cô rồi?

Thư Nhan không nhìn Phương Trạch Vũ mà trở lại chỗ ngồi của mình rồi bưng chén rượu lên trịnh trọng nói: "Tôi tin là trong lòng mọi người đều hiểu rõ, mọi người đều rất tốt chưa bao giờ hỏi tôi làm những vấn đề khó xử cả. Thật ra rất đơn giản thôi, đàn ông giàu có đều sẽ coi trọng những người phụ nữ càng đẹp càng có văn hoá hơn. Nếu như người ta coi thường tôi thì có sống tạm bợ cũng chẳng thấy thú vị gì nên chúng tôi ly hôn, hai đứa nhỏ đi theo tôi, tiền tiết kiệm trong nhà cũng thuộc về tôi. Tôi cũng không sợ mọi người chê cười, nhà mẹ đẻ tôi trọng nam khinh nữ, nếu như bọn họ biết tôi có một ít tiền trong tay thì chắc chắn sẽ lột sạch hết đưa cho mấy anh em trai của tôi, tôi thật sự không còn cách nào khác nên mới đưa hai đứa nhỏ tới Nam Thành. Tôi là một người phụ nữ mang theo hai đứa trẻ con chạy tới Nam Thành trời xa đất lạ, để có thể đi đến ngày hôm nay cũng là vì được mọi người giúp đỡ, tôi cũng không nói nhiều nữa mà xin cạn trước một ly."

"Khách sáo rồi, chúng ta đều giúp đỡ nhau thôi." Ông Hồ cũng bưng chén rượu lên rồi mỉm cười nói.

Những người còn lại đều nói một ít những lời khách sáo rồi từng người nâng chén rượu lên uống cạn, người nào không thể uống thì sẽ dùng đồ uống khác thay thế.

Thư Nhan lại cầm một ly lên kính Ngô Tú Nguyệt và Lâm Tuệ: "Người ta đều nói bà con xa không bằng láng giềng gần, đến cả anh chị em ruột của tôi cũng không thể thân thiết được bằng hai người. Mấy ngày nay, ít nhiều gì cũng là do mọi người giúp đỡ nếu không một mình tôi vừa làm ăn buôn bán vừa để ý tụi nhỏ đã sớm mệt không chịu nổi. Tôi cũng không biết nên làm thế nào để cảm ơn mọi người."

Cô lại uống một hơi cạn sạch, sau đó lại đến bà chủ quán trọ: "Lúc đó em thật sự rất khó khăn, phòng ở nói thu là thu ngay vừa lúc đó trong tiệm còn đang đi vào hoạt động phải đến đón đưa hai đứa nhỏ. Khi đó cả anh và chị dâu thuê nhà cho em, em... thật sự rất cảm ơn mọi người."

Một vòng đi qua, Thư Nhan lại đi đến trước mặt Phương Trạch Vũ: "Lần đó thật sự phải cảm ơn anh nếu không có lẽ tôi và tụi nhỏ thật sự sẽ gặp nguy hiểm. Tôi vẫn luôn chưa chính thức nói lời cảm ơn anh, thừa dịp hôm nay tôi kính anh một ly."

"Là cô..." Vốn dĩ Phương Trạch Vũ muốn nói là do cô cứu Đậu Đậu trước nhưng kết quả còn chưa đợi anh nói hết lời thì Thư Nhan đã cùng anh chạm ly uống một ngụm hết sạch.

Ông Hồ ở bên cạnh vỗ tay: "Bà chủ Thư rộng rãi quá."

Cuối cùng khi Thư Nhan kính rượu Phương Trạch Vũ thì rốt cuộc Lâm Tuệ mới hiểu ra vì sao cô lại mời anh, hoá ra là bởi vì anh đã cứu cô và tụi nhỏ.

Thức ăn trên bàn đều là món tủ của những người phụ nữ nên mọi người ăn uống đều khen không dứt miệng.

Ăn uống cũng gần xong, rượu cũng đã uống không ít nên mọi người đã có chút say, ông Hồ giờ tay đặt lên vai Phương Trạch Vũ nói: "Người anh em, những chuyện đó của cậu tôi cũng đã nghe nói rồi. Chuyện đó thật sự oan uổng không ngờ tới sau khi gặp chuyện này mà cậu vẫn còn đi cứu người nữa, cậu đúng là anh hùng." Ông Hồ dựng thẳng ngón cái lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.