Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Chương 195: Chương 195




"Tuy rằng cũng tính không tồi nhưng tiền tích cóp mấy năm nay đều dùng để mua nhà hết rồi, không giống như em làm buôn bán kiếm được nhiều tiền." Từ rất lâu rồi chồng của chị Trương đã nghĩ đến việc từ chức để đi buôn bán nhưng ba mẹ chồng và cô ấy đều cực lực phản đối chuyện đó.

Bây giờ nhìn thấy Thư Nhan làm cô ấy đột nhiên cảm thấy có hơi hối hận.

Nếu như mấy năm trước đi làm ăn buôn bán thì hiện tại liệu có phải sẽ càng có tiền hơn so với Thư Nhan không.

Cô cả nhanh nhẹn nhào bột mì xong sau đó lại để vào nồi đậy nắp lên, bà ấy lại thuận tay thu dọn sạch sẽ phòng bếp.

Chị Trương nhìn thấy cô cả đi ra lại nhìn thoáng qua thời gian nói: "Ây da, cháu còn phải trở về nấu cơm nữa cô ở lại đây nhé, một lát nữa cơm nước xong cháu lại tới."

"Chị cũng ở lại đây ăn đi." Thư Nhan mở miệng giữ lại.

"Vậy không được đâu, mọi người nhà chị cũng phải trở về ăn cơm nữa, chị đi trước đây. Cô ơi, cơm nước xong cháu lại tới đây." Chị Trương nói xong cũng rời đi ngay.

Chị Trương vừa đi, giữa hai người cũng khó tránh khỏi chút cảm giác xấu hổ, Thư Nhan mỉm cười nói: "Cháu cũng gọi dì là cô cả được chứ, hiện tại cô đến Nam Thành tìm việc làm vậy trong nhà đã sắp xếp xong chưa?"

Thư Nhan vẫn còn có chút lo lắng, cô sợ trong nhà bảo mẫu vẫn còn nhiều việc nên sẽ thường xuyên xin nghỉ, vậy phía chỗ cô sẽ sắp xếp tương đối phiền toái.

"Đều sắp xếp xong hết rồi, lúc trước cô cũng đã bán hết heo đi, gà vịt cũng đã g.i.ế.c hết rồi phơi khô, một nửa cô mang đến đưa cho nhà của Tiểu Quyên còn một nửa cô đã đưa cho con gái mình rồi." Cô cả thẹn thùng mỉm cười.

Thư Nhan gật đầu lại từ từ nhớ tới con gái của bà ấy, vừa nói đến con gái là cô cả lập tức mở miệng như máy hát, bà ấy nói con gái từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn không chịu thua kém ai, con gái thi đậu được vào trường đại học Nam Thành thì dù bà ấy có vất vả thế nào cũng đáng...

Hơn nửa giờ trôi qua, cô cả lại trở lại phòng bếp tiếp tục nhào bột, cán bột sau đó làm mì sợi.

Sau khi làm mì xong, bà ấy lại đun một nồi nước nóng rồi đổ thêm một chút dầu để xào thêm thức ăn.

Chỉ trong chốc lát mùi hương từ trong phòng bếp đã bay ra khắp phòng hấp dẫn hai con mèo con đang ham chơi trong phòng.

"Mẹ ơi thơm quá!"

"Đóng bụng rồi sao? Một lát nữa là có thể ăn được rồi." Thư Nhan mỉm cười nói.

"Ở, không phải là mẹ nấu cơm sao?" Thanh Thanh liếc mắt nhìn vào phòng bếp thì thấy một người phụ nữ xa lạ đang bận việc bên trong nên nhỏ giọng hỏi.

"Hôm nay mẹ mời một đầu bếp tới làm." Thư Nhan bảo tụi nhỏ đi rửa tay trước rồi lại tự mình đi vào phòng bếp lấy ra những món hải sản còn dư lại của buổi trưa ra, hải sản để qua đêm sẽ không thể ăn được nữa.

TBC

Cô cả chia ra ba bát mì bê làm hai lần đi ra, phía trên còn có rất nhiều đồ ăn mà mùi hương thì thơm nức mũi.

"Mọi người đều nếm thử xem, nếu như ăn ngon thì còn có trong nồi nữa." Đôi tay của cô cả không ngừng xoa vào chiếc tạp dề, trong lòng bà ấy đang cực kỳ lo lắng.

"Cô cả, cô cũng ngồi xuống cùng nhau ăn đi." Thư Nhan thấy bà ấy còn chưa có ý định ngồi xuống nên lại kéo một chiếc ghế ra để cho bà ấy ngồi.

"Không được, không được đâu. Cô ăn ở bên này là được rồi." Làm gì có bảo mẫu nào mà lại cùng nhau ăn cơm với chủ nhà chứ.

"Cô không cần phải như vậy đâu, nhà chúng cháu cũng chỉ có mấy người, cô ngồi xuống cùng nhau ăn đi." Thư Nhan lại đẩy bà ấy ngồi xuống sau đó đi đến phòng bếp mang một bát mì khác ra đưa đến trước mặt bà ấy: "Mấy thứ hải sản và thịt này đều là món còn lại lúc trưa, không biết cô có quen ăn hải sản hay không nhưng cô đừng khách sáo cứ tự nhiên gắp ăn nhé, nếu ăn không hết cũng chỉ vứt đi thôi." Thư Nhan nói xong lại gắp thêm mấy miếng thịt bò vào trong bát của cô cả.

"Đủ rồi, đủ rồi." Cô cả thụ sủng nhược kinh từ chối.

Mì ăn cực kỳ ngon, Thư Nhan cảm thấy mì sợi mà bà ấy làm rất giống với mẹ mình làm, mấy món ăn kèm thêm còn ngon hơn so với tay nghề của mẹ cô nữa, hương vị và màu sắc đều rất đầy đủ.

Đúng là bà ấy không gạt người, với tay nghề này chắc chắn cũng phải số một số hai trong thôn.

Hai đứa nhỏ đã sớm ăn đến mức không ngẩng đầu lên nổi, Thư Nhan lại giúp hai đứa nhỏ lột một ít vỏ hải sản rồi để đến chiếc đĩa nhỏ bên cạnh: "Ăn từ từ thôi, đừng để bị nghẹn."

Cô cả thấy hai đứa nhỏ ăn ngon như vậy cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cơm nước xong xuôi, cô cả lại tay chân lanh lẹ đi thu dọn nhà ăn và phòng bếp. Lúc đi ra ngoài thì nhìn thấy Thư Nhan đang ngồi trên ghế sô pha, bà ấy lại có chút thấp thỏm không yên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.