Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Chương 196: Chương 196




"Cô cả, cô ngồi xuống đi." Thư Nhan hoà nhã mỉm cười: "Cô nấu ăn rất ngon miệng, về sau một ngày ba bữa cơm còn cả chuyện vệ sinh trong nhà và việc đưa đón bọn trẻ đều phiền đến cô rồi."

Cô cả sửng sốt một lúc: "Cháu... cháu muốn nhận cô sao?"

Có người giúp việc, Thư Nhan lập tức thoát ra khỏi công việc nhà rườm rà, cũng không cần dậy sớm làm bữa sáng, xuyên đến thế giới này lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể ngủ nướng.

Thư Nhan vươn vai, đứng dậy mở rèm cửa, ánh mặt trời chiếu vào phòng, khóe miệng hơi nhếch lên, ngủ đến khi tự nhiên tỉnh thật vô cùng hạnh phúc.

"Mẹ ơi." Thư Nhan rửa mặt xong từ nhà vệ sinh đi ra, chỉ thấy Thiên Bảo đứng trên giường cô, thấy cô thì nhào về phía cô.

"Cẩn thận, đừng để ngã, con ăn sáng rồi sao?"

"Chưa ạ, con và chị vừa dậy."

Thiên Bảo đã mặc quần áo ngay ngắn, mặt cũng đã rửa, hỏi xong mới biết đều là cô giúp việc giúp.

"Vậy chúng ta ra ngoài cùng nhau ăn cơm nào." Bọn nhỏ hiếm khi được nghỉ, Thư Nhan không cho bọn nhỏ đi học thêm, cũng không cho dậy sớm.

Cô giúp việc đang lau nhà, thấy Thư Nhan đi ra lập tức đặt cây lau nhà sang một bên, rửa tay bưng bữa sáng ra.

"Cô đã ăn chưa?" Thư Nhan nhận lấy cháo, để đến trước mặt bọn trẻ.

"Ăn rồi, tôi dậy sớm, sáng nay nấu cháo tôi còn hấp một nồi bánh bao, xào cải thìa và cà tím, còn cần gì khác nữa không? Bây giờ tôi đi làm." Cháo và bánh bao cô giúp việc bưng ra vẫn còn nóng hổi.

"Không cần đâu, chừng này đủ rồi." Thư Nhan ăn một ngụm cháo, cháo nấu đặc quánh tỏa ra ánh sáng xanh, rất thơm, bánh bao cũng ngon, một cái chỉ bằng nắm tay của Thiên Bảo, vỏ mỏng nhân nhiều, hơn nữa cô giúp việc còn làm rất nhiều loại nhân, có nhân thiệt, nhân nấm cải xanh còn có vài cái là nhân thịt bò và thịt dê.

Thịt bò và thịt dê đều là thức ăn thừa ngày hôm qua để lại, cô giúp việc trực tiếp băm nhỏ để gói bánh bao, hương vị ngon không ngờ.

"Có muốn ăn thêm chút nữa không?" Thư Nhan hỏi cô giúp việc.

"Không cần đâu, tôi ăn no rồi." Cô giúp việc lại đi lau nhà.

Ăn xong bữa sáng ngon miệng, Thư Nhan vừa định dọn đã bị cô giúp việc giật đi.

"Để tôi, để tôi." Động tác của cô giúp việc vừa nhanh nhẹn rửa chén xong, lại nhanh chóng đi ra ban công giặt quần áo.

Thư Nhan đi theo: "Tôi có máy giặt, quần áo mùa đông không dễ giặt, cô dùng máy giặt giặt là được rồi."

"Tôi đánh cổ áo và cổ tay áo trước." Quần áo của Thư Nhan không bẩn, nhưng hai đứa trẻ, nhất là quần áo của Thiên Bảo thật sự rất bẩn, cậu bé bò khắp sàn nhà, chắc chắn sẽ có lúc Thư Nhan không nhìn thấy.

"Vậy cô mở nước nóng đi, vòi nước này cô biết dùng không? Cô nhìn vào hai dấu chấm ở phía dưới, màu đỏ là nước nóng, màu xanh bên này là nước lạnh, cô mở ít nước nóng, đánh xong thì bỏ vào máy giặt. Ơ này!" Thư Nhan kéo cô giúp việc lại, đỏ mặt nói: "Đồ lót cô để đấy đi, để tôi tự giặt."

"Tôi tiện tay giặt luôn." Cô giúp việc biết người thành phố kĩ tính, đồ lót và tất đều ngâm riêng.

Để người khác giặt đồ lót quá xấu hổ, Thư Nhan cầm lấy chậu rửa mặt tự vò.

Giặt quần áo xong cô giúp việc lại chuẩn bị nhào bột, nói là buổi tối làm sủi cảo ăn. Bột nhào xong rồi lại bắt đầu chuẩn bị thức ăn cho bữa trưa.

"Cô." Thư Nhan kéo bà ấy ngồi xuống, nói: "Bây giờ nghỉ hè bọn trẻ đều không phải đi học, cho nên không cần đưa đón, buổi sáng cô cũng không cần dậy quá sớm, bình thường khoảng tám giờ chúng tôi dậy, bữa trưa khoảng mười một giờ đến mười một rưỡi nấu xong là được, buổi tối năm giờ ăn cơm, dọn dẹp nhà cửa một tuần một lần là được, lúc rãnh cô có thể nghỉ ngơi ở phòng hoặc ở phòng khách xem tivi cũng được."

"Tôi biết, nhưng tôi thật sự không mệt, con người tôi không quen rãnh rỗi." Chút việc này thì tính là gì, so với ở nhà ra đồng làm việc, lên núi đốn củi, về nhà còn phải giặt giũ quần áo nấu cơm, cho lợn ăn và nuôi gà thì thật sự giống như chơi đùa.

Thư Nhan không thể kéo được chỉ có thể mặc kệ bà ấy, đợi sau này quen rồi có thể sẽ tốt hơn.

Quan sát vài ngày, Thư Nhan cảm thấy cô giúp việc quả thực là một người siêng năng và cũng thích sạch sẽ, nấu cơm cũng ngon, hai đứa trẻ đều thích bà ấy nên dứt khoát để bà ấy làm chính thức trước.

"Đây... chưa được một tháng..." Cô giúp việc vân vê tạp dề.

"Ban đầu quy định một tháng là vì sợ không đủ hiểu cô, bây giờ bọn trẻ đều thích cô nên cháu cũng cảm thấy cô rất tốt, đương nhiên không cần phải thử việc gì nữa. Tháng này sẽ trả lương cho cô là ba trăm rưỡi, mười lăm hàng tháng trả lương, ngược lại cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ là nếu cô muốn đi thì phải báo trước hai tháng, dù sao tìm một người giúp việc hài lòng cũng khó." Thư Nhan cười nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.