Bọn họ ở tại khách sạn, tiệc cưới được tổ chức vào buổi tối. Hiện tại thời gian vẫn còn sớm thế nhưng đã có người tới đây sắp xếp.
Lúc hai người xuống lầu ăn cơm cũng thuận đường qua bên kia nhìn xem, cách bố trí quả thật rất thời thượng, rất thơ mộng, chắc hẳn mỗi một người phụ nữ nhìn thấy đều sẽ rất thích rất hâm mộ.
Phương Trạch Vũ liếc mắt nhìn Thư Nhan một cái rồi hỏi: "Thích sao?"
TBC
"Cũng được." Làm gì có người phụ nữ nào không khao khát hôn lễ của chính mình, đương nhiên Thư Nhan cũng chẳng ngoại lệ. Cô đã từng vô số lần ảo tưởng tới hôn lễ của mình sẽ trông như thế nào, cuối cùng cô mới phát hiện ra nếu như gặp không đúng người thì tất cả cũng chỉ là vô nghĩa.
Phương Trạch Vũ giống như đang suy tư gì đó rồi lại nắm tay Thư Nhan: "Hôn lễ của chúng ta sẽ còn tốt hơn như thế này."
"Anh đang muốn cầu hôn em sao?" Thư Nhan nhìn anh mỉm cười như có như không.
"Không phải, như này thì quá qua loa." Tuy rằng Phương Trạch Vũ không phải là một người lãng mạn nhưng anh cũng biết cầu hôn không nên tuỳ ý như vậy.
Ăn cơm xong, Thư Nhan đang muốn mang Phương Trạch Vũ ra ngoài đi dạo thì lại đột nhiên nhìn thấy một đôi vợ chồng đang đứng ở trước quầy lễ tân làm ầm ĩ.
"Tôi muốn gặp con gái của mình, các người dựa vào đâu mà không cho tôi đi gặp?" Người nói chuyện rõ ràng là Lâm Tử Hương.
Thư Nhan nhìn thấy đôi vợ chồng này cũng dừng bước chân lại rồi rảnh rỗi nhìn bọn họ.
"Em quen sao?" Phương Trạch Vũ cũng dừng bước chân lại rồi hỏi Thư Nhan.
"Ba mẹ em." Thư Nhan kề sát vào bên tai của Phương Trạch Vũ rồi nhỏ giọng nói.
Đôi vợ chồng ở bên kia vẫn còn đang ầm ĩ ở chỗ đó, bọn họ nhất định phải làm cho lễ tân của khách sạn nói cho bọn họ biết số phòng của Thư Nhan và yêu cầu bọn họ đưa hai người đó lên.
"Thật sự xin lỗi, nếu như không được sự đồng ý của khách hàng chúng tôi không thể tiết lộ quyền riêng tư của khách được." Lễ tân đứng trước quầy nhịn cười (?) không đứng dậy, ngay lúc nhìn thấy Thư Nhan và Phương Trạch Vũ đi tới đây thì ánh mắt lập tức sáng lên: "Cô Nhan..."
Thư Nhan xua tay cắt đứt lời nói của lễ tân: "Các người muốn tìm ai?"
Nhìn thấy Thư Nhan và Phương Trạch Vũ đi tới, khí thế của Thư Hữu Phúc và Lâm Tử Hương tức khắc yếu đi, bọn họ chính là như vậy chỉ bắt nạt được kẻ yếu hơn.
"Cái đó... chúng tôi tới tìm Thư Nhan, nó là con gái của tôi. Nó trở về để tham gia hôn lễ anh ba của nó, là ở chỗ này đây. Thế nhưng kết quả bọn họ lại không cho tôi gặp con gái của mình, làm gì có đạo lý như vậy chứ."
Hai lễ tân khách sạn đứng trước quầy nhìn Thư Hữu Phúc và Lâm Tử Hương một cách quái dị. Hôm nay có một vị khách nhà giàu đến tổ chức hôn lễ tại lầu hai, anh ấy có một cô em gái cũng đang ở khách sạn này hơn nữa còn ở phòng tổng thống, đã thế còn có Phương Trạch Vũ với ngoại hình hấp dẫn người khác như vậy. Mấy lễ tân ngồi ở quầy trộm nghị luận về Thư Nhan nhưng kết quả đột nhiên hôm nay lại có hai người ăn mặc cực kỳ bình thường chạy tới đây, vừa thấy đã biết là người nhà quê vậy mà lại nói Thư Nhan là con gái của bọn họ sao? Cuối cùng Phật thật đứng ở trước mặt còn không quen biết, cái này không phải quá buồn cười rồi hay sao.
"Sao các người lại biết cô ấy đang ở đây?" Thư Nhan biết lần này trở về sẽ phải tiếp mấy người Thư Hữu Phúc nhưng cô lại không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.
"Bà nội của nó nói cho chúng tôi biết nếu không chúng tôi cũng không biết nó đã trở về. Con nhóc này trở về cũng không nói cho chúng tôi biết một tiếng, cũng không biết người lớn như chúng tôi lo lắng cho nó tới cỡ nào." Lâm Tử Hương làm ra bộ dáng của một người mẹ hiền từ.
Thư Nhan cười khẽ một tiếng, sau đó càng lúc cô càng cười lớn hơn, cười đến mức nước mắt sắp chảy ra đến nơi.
"Cô cười cái gì vậy?" Lâm Tử Hương không vui nhìn cô.
"Mẹ, mẹ cũng vui tính thật đấy, con đang đứng ngay trước mặt mẹ mà mẹ cũng không nhận ra sao."
Thư Hữu Phúc và Lâm Tử Hương khiếp sợ nhìn Thư Nhan, bọn họ mạnh mẽ lắc đầu: "Cô đừng có nói giỡn với tôi, con gái của tôi trông không được như vậy."
Nhân viên lễ tân trước quầy cũng kinh ngạc giống như vậy, họ liếc mắt nhìn Thư Nhan một cái rồi giải thích: "Nếu như bà muốn tìm cô Thư Nhan thì ở khách sạn của chúng tôi chỉ có một người này."
Lâm Tử Hương ngơ ngác nói: "Vậy có thể là chúng tôi tìm nhầm khách sạn rồi."
Lâm Tử Hương nói xong cũng không đợi Thư Nhan nói chuyện đã lôi kéo Thư Hữu Phúc rời đi.
Ra tới bên ngoài đường chính, Thư Hữu Phúc hất cánh tay Lâm Tử Hương ra: "Bà làm cái gì mà gấp gáp như vậy?"
"Ông bị ngốc sao, cái cô gái lúc nãy vừa nhìn đã biết là tiểu thư con nhà có tiền, đột nhiên chúng ta nhảy ra nói là ba mẹ của cô ta thì cô ta sẽ nghĩ thế nào?"