Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Chương 347: Chương 347




"Không phải vừa rồi nó kêu bà là mẹ sao, liệu có phải đúng là con gái của chúng ta không?" Thư Hữu Phúc lớn mật đưa ra giả thiết này.

Lâm Tử Hương nhìn vẻ mặt của Thư Hữu Phúc giống như kẻ ngốc: "Không có khả năng, cô ta chỉ đang châm chọc chúng ta thôi, chúng ta nói cái gì ông còn không biết sao? Nếu như con gái của chúng ta chỉ bằng một nửa của người phụ nữ vừa rồi thôi thì Diệp Chí Cường cũng sẽ không tìm phụ nữ khác ở bên ngoài rồi."

Thư Hữu Phúc gật đầu, đạo lý này quả thật rất đúng.

Hai người lại ảo não trở về nhà Thư Kiến Dương, Lâm Tử Hương oán giận nói với bà cụ: "Không phải mẹ nói Thư Nhan đang ở cái khách sạn mà Kiến Dương tổ chức rượu mừng sao. Bọn con đi tìm rồi nhưng căn bản không có."

"Không phải vậy chứ, Kiến Dương nói là bọn nó đang ở đấy mà." Hôm nay cả nhà thằng hai lại đây bà cụ muốn nói cho bọn họ biết là Thư Nhan đã trở về, ý muốn để cho bọn họ từ từ nói chuyện rồi hoà hoãn quan hệ.

"Thật sự không có, thật ra cũng có một người giống hệt với tên Nhan Nhan nhưng mà căn bản không phải một người." Lâm Tử Hương nghĩ đến người mà bà ta nhìn thấy ở khách sạn lại nhịn không được mà cảm thán: "Cùng tên nhưng mà không cùng số mệnh, Nhan Nhan nhà chúng ta mà có được khí chất và diện mạo như cô ta thì không phải Diệp Chí Cường sẽ nâng niu nó luôn sao."

Bà cụ bừng tỉnh đại ngộ, quả thật Thư Nhan đã thay đổi rất nhiều giống như biến thành một người khác vậy. Lúc ấy cả bà cụ và ông cụ cũng không dám nhận người, thế nhưng đến cả ba mẹ cô mà còn không nhận ra thì bọn họ không nhận ra cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả.

"Đó chính là Thư Nhan con gái của con đấy, nó nhìn thấy con còn không gọi con sao?" Bà cụ hỏi.

"Gọi." Lâm Tử Hương ngớ người trả lời, vậy là người ta không phải đang trào phúng bọn họ mà đó thật sự là Thư Nhan con gái của bà ta sao?

Hai người lại vội vàng chạy tới khách sạn, sau khi biết được Thư Nhan đã đi ra ngoài thế là hai người họ cũng không đi mà ngồi ở đại sảnh chờ bọn họ.

Đợi khoảng hơn một tiếng mới thấy Thư Nhan và Phương Trạch Vũ trở về.

"Cô thật sự là Thư Nhan sao?"

 

 

Thư Nhan cười phụt ra tiếng: "Mẹ vui tính thật đấy, đến cả con gái mình cũng không quen biết sao."

TBC

Lưu Tử Hương đánh giá Thư Nhan từ trên xuống dưới: "Không có khả năng, con gái của tôi trông không giống như vậy mà nó cũng không có khả năng được như vậy."

Thư Hữu Phúc ở một bên cũng mạnh mẽ gật đầu, chẳng lẽ ông ta còn không biết con gái của mình sao, nó vừa lùn lại vừa béo trông không khác gì trái bí đao. Tuy rằng người phụ nữ trước mặt này trông cũng không được cao cho lắm nhưng dáng người lại yểu điệu nên nhìn trông có vẻ vao gầy, làn da lại trắng nõn, rất có khí chất, làm sao có thể là Thư Nhan con gái của ông ta được.

Đột nhiên Lâm Tử Hương vỗ đùi: "Cô nói mấy câu quê quán cho tôi nghe xem."

Thư Nhan trợn trắng mắt, giờ còn phải chứng minh mình là mình nữa sao? Cô không có nhiều thời gian như vậy để chơi với bọn họ.

"Tin hay không thì tuỳ, không có việc gì thì con lên lầu đây. A Vũ chúng ta đi thôi."

"Từ từ đã, cô không thể đi được, hôm nay tôi phải làm cho ra nhẽ chuyện này đã. Cô không thể đi đâu được." Lâm Tử Hương ngăn Thư Nhan lại: "Tuy rằng giọng nói của cô rất giống với con gái của tôi nhưng mà vẫn có sự khác biệt. Con gái của tôi nói chuyện rất nhanh còn cô nói chuyện rất chậm, hơn nữa tiếng phổ thông của con gái tôi không tốt như vậy. Tôi nhớ ra rồi, lần trước lúc gọi điện thoại giọng điệu đó chính là của cô. Với cái tốc độ và tiếng phổ thông này của cô, rốt cuộc cô là ai hả? Cô giấu con gái tôi đi đâu rồi?"

"Mẹ không đi làm tác giả đúng là quá đáng tiếc." Đúng là không thể tưởng được.

Lâm Tử Hưởng hít hà một hơi: "Tôi biết mà, chắc chắn cô là hàng giả mà Thư Kiến Dương tìm tới. Có phải nó thật sự đã g.i.ế.c con gái của tôi rồi đúng không? Sau đó nó đều lấy hết tiền đi? Nếu không làm sao nó lại tìm một người có giọng nói rất giống với người nghe điện thoại kia. Hai đứa nhỏ đâu rồi? Hai đứa nhỏ chính là huyết mạch của con gái tôi, cô bắt nó mang đi đâu rồi, sao có thể không mang chúng nó trở về hả? Không được, tôi muốn báo công an."

Thư Hữu Phúc ở bên cạnh như bừng tỉnh đại ngộ, ông ta lập tức chạy đến trước quầy lễ tân muốn gọi điện thoại báo công an để báo án con gái mình chắc chắn đã bị người ta g.i.ế.c chết.

Đừng nói là Thư Nhan đến ngay cả Phương Trạch Vũ cũng có chút câm lặng, cứ nháo nhào lên như đi hát tuồng vậy.

Lúc này, ông cụ cũng đi tới đây, nhìn thấy Thư Nhan đang khoanh tay trước n.g.ự.c mỉm cười như không nhìn hai người đang nháo nhào lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.