Thư Kiến Dương là người nếu như đã là họ hàng thân thích thì rất biết nể trọng nhưng một khi mà anh ấy đã nổi giận rồi thì đến ngay cả lục thân (*) cũng không muốn nhận.
(*) Lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con.
Sau khi yên tĩnh ăn xong một bữa cơm, Thư Kiến Dương còn chạy đến kính riêng với Phương Trạch Vũ một chén rượu rồi lại trò chuyện với Thư Nhan một lát rồi mời rời đi.
Mấy chị em họ hai mặt nhìn nhau, bọn họ chưa từng nghe nói qua trong nhà còn có xuất hiện một người chị em đáng giá đến mức phải để Thư Kiến Dương nhìn bằng con mắt khác.
Một người trong số họ có quan hệ tương đối tốt với Thư Kiến Dương mới đi hỏi anh ấy xem thận phận của Thư Nhan là ai, sau khi biết được cô là Thư Nhan con nhà chú hai thì đều sợ đến ngây người.
"Chị thật là chị họ Thư Nhan sao?" Em họ có chút không dám tin tưởng.
"Đúng vậy, sao nào, không nhận ra à?"
"Chị đã trở nên khác quá nhiều, đừng nói là mọi người chắc hẳn đến ba mẹ chị cũng đều không nhận ra ấy chứ." Em họ cảm thấy nhà chú hai bọn họ chắc chắn sẽ không nhận ra.
"Em thật sự là Thư Nhan sao?" Chị họ hai nhìn gương mặt trắng nõn nà của Thư Nhan rồi lại nghĩ đến những đốm đầy trên mặt mình lại hỏi: "Sao em có thể xoá được nó vậy?"
"Em dùng laser..." Thư Nhan giải thích cụ thể một chút về hiệu quả và ảnh hưởng để lại còn có cả số tiền phải bỏ ra để xoá được nó cho chị ấy nghe. Về hiệu quả và ảnh hưởng để lại thì chị họ hai đều cảm thấy không có vấn đề gì thế nhưng vừa nghe thấy số tiền bỏ ra là chị họ hai đã nhanh chóng lùi bước.
"Xem ra hiện tại em có không ít tiền nhỉ?" Hai mắt chị họ cả sáng bừng lên nhìn Thư Nhan: "Thư Nhan, gần đây anh rể của em chuẩn bị tự làm ăn buôn bán, còn thiếu hai... à không năm mươi nghìn tệ, chúng ta đều là họ hàng cả, em có thể cho chị mượn trước được không? Chờ tới khi kiếm được lời rồi sẽ trả lại cho em."
Người bên cạnh lập tức nhìn về phía Nhan Hoan còn có loại nóng lòng muốn thử cảm giác.
"Thứ nhất quan hệ của chúng ta vẫn luôn không tốt, chị đừng có nói dễ nghe như vậy. Thứ hai, chuyện tôi có tiền thì liên quan gì đến chị? Tự tôi muốn giữ không muốn tiêu thì làm sao?" Nếu như đây là nguyên chủ thì cô ấy sẽ ngượng ngùng nhưng là Thư Nhan thì không, vốn dĩ tình chị em đã như hoa nhựa (*) rồi, không đúng đến ngay cả tình chị em hoa nhựa còn không phải, làm sao phải cho bọn họ vay tiền chứ?
TBC
(*) 塑料姐妹花 (Tình chị em hoa nhựa): dùng để hình dung tình cảm chị em giống như bông hoa được làm bằng nhựa dẻo vĩnh viễn không héo tàn nhưng bên trong lại lục đục nội bộ, nhìn thì thân mật nhưng sau lưng âm thầm trở mặt nói xấu nhau.
Chị họ cả hừ nhẹ một tiếng: "Không cho mượn thì không cho mượn, tôi cũng chẳng thèm mấy đồng tiền dơ bẩn kia của cô."
"Cảm ơn." Thư Nhan hờ hững nói.
Thư Nhan cũng chẳng thèm phản ứng với bọn họ, chờ đến khi tiệc cưới kết thúc cô lại lôi kéo Phương Trạch Vũ rời đi.
Ngày hôm sau, Thư Nhan và Phương Trạch Vũ cùng nhau đi xuống lầu ăn sáng thì lại gặp Thư Kiến Dương và Lý Miêu Miêu cũng ở đó.
Nếu như trang điểm giống như ngày thường thì Lý Miêu Miêu quả thật rất giống một người mà cô quen biết thế nhưng cô vẫn không nghĩ ra được rốt cuộc là ai.
"Ngày hôm qua chị vất vả như vậy sao không ngủ thêm một chút nữa?" Thư Nhan mỉm cười trêu ghẹo bọn họ.
"Không vất vả, chị quen dậy sớm rồi." Lý Miêu Miêu nở nụ cười xinh đẹp sau đó lại thẹn thùng cúi đầu.
Trong phút chốc, Thư Nhan lập tức nhớ ra cô ấy giống ai. Cô ấy thật sự rất giống với Lý Kiều Kiều, từ lông mày tới đuôi mắt đều giống như một khuôn mẫu tạc ra. Chỉ có hình dáng mũi miệng là không giống nhau lắm cho nên trong lúc nhất thời Thư Nhan mới không nhận ra. Vừa rồi lúc cô ấy cúi đầu mỉm cười thì ngay lập tức Thư Nhan đã nhớ ra cô ấy giống ai rồi.
Lý Kiều Kiều có khuôn mặt hình trái xoan, dáng người trông mảnh mai một chút, bộ dạng cũng có chút hơi nhu nhược đáng thương, còn Lý Miêu Miêu thì có khuôn mặt hình trứng ngỗng, nhìn cô ấy cực kỳ dịu dàng, ánh mắt cũng rất đoan chính cho nên hoàn toàn không giống với Lý Kiều Kiều. Quan trọng nhất chính là tên của hai người còn rất giống nhau, sau cùng đều là từ láy.
Ăn cơm xong Thư Nhan lại gọi Thư Kiến Dương lại: "Anh ba, em còn chưa xem qua công ty của anh, trở về lại tới công ty của anh xem được không?" Thư Nhan mỉm cười hỏi.
"Được, cũng phải để bà chủ lớn như em chỉ điểm một chút chứ." Thư Kiến Dương mỉm cười nói: "Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, nếu không hôm nay đi luôn được không?"
"Không cần gấp như vậy đâu, hôm nay là ngày tân hôn đầu tiên của hai anh chị, hai người cứ tự mình chơi vui đi." Thư Nhan cũng không đến mức không có mắt nhìn như vậy đâu.