Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Chương 349: Chương 349




"Cũng được ạ, con người của cháu không kén ăn." Phương Trạch Vũ mỉm cười.

Cái con người này thật hèn hạ, càng hiếu thuận với ba mẹ thì bọn họ lại càng không thích, càng đối với bọn kêu to quát lớn thì bọn họ lại càng đối xử tốt. Cũng giống như Thư Nhan vậy, hiện tại cô đối xử hờ hững với bọn họ thì bọn họ ngược lại càng không dám làm gì đã thế còn ra sức lấy lòng cô nữa.

"Nhan Nhan, ba mẹ già như vậy rồi mà còn chưa bao giờ được ở khách sạn thế này đâu! Cái khách sạn này chắc là rất thoải mái nhỉ?"

Ý tứ chính là muốn được ở khách sạn này! Thư Nhan liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi làm như nghe không hiểu, cô nói chuyện với Thư Kiến Dương: "Anh ba, anh chuẩn bị thế nào rồi?"

"Đều chuẩn bị xong rồi, một lát nữa chúng ta đi đón cô dâu." Thư Kiến Dương vui tươi rạng rỡ nói.

Tập tục của Tây Thành ngoại trừ có phù rể thì còn có cả phù dâu nữa, cô em chồng sẽ cùng chú rể đi tới đón cô dâu. Mọi người thường lựa chọn những chị em của chú rể hoặc chị em họ gì đó đều được hết, thế nhưng nhất định phải là người còn chưa kết hôn. Còn cái kiểu người đã từng ly hôn giống như Thư Nhan thì miễn bàn đi, kể cả có thân thiết cũng không được vì bọn họ sợ mang lại vận đen.

Bọn họ không muốn Thư Nhan tới gần Thư Nhan còn nhẹ nhàng mừng rỡ.

TBC

Xung quanh vô cùng náo nhiệt đón dâu vào khách sạn, cuối cùng Thư Nhan cũng thấy được cô chị dâu ba này, bộ dạng quả thật rất xinh đẹp, lúc cười rộ lên tươi tắn động lòng người.

Hiện tại bọn họ thịnh hành nhất tổ chức hôn lễ theo phong cách Tây Âu, trước sự chứng kiến và lời chúc phúc của mọi người cùng nhau trao nhẫn, hôn môi.

Sau khi đi kính rượu cho những khách mời, lúc đi đến trước mặt Thư Nhan, ánh mắt của cô dâu khi nhìn thấy Thư Nhan có hơi kinh ngạc.

Thư Nhan có thể xác định giữa bọn họ chưa từng gặp qua nhau, ánh mắt biểu lộ ra của cô dâu như đang nói cho cô biết cô ấy có quen biết cô.

Cô nhìn thoáng qua Thư Kiến Dương, Thư Nhan mỉm cười nói không ít lời chúc phúc với anh ấy, cô dâu quay đầu ánh mắt di chuyển qua lại. Đột nhiên Thư Nhan lại cảm giác ra được hình như cô ấy rất giống với một người mà cô quen, cụ thể là giống ai thì cô lại chưa nghĩ ra được, cũng có khả năng trước kia thật sự đã từng gặp mặt cũng không chừng, cũng có thể là nguyên chủ đã từng gặp qua, chắc có lẽ là do ký ức không sâu sắc?

 

 

"Làm sao vậy?" Phương Trạch Vũ vẫn luôn chú ý đến Thư Nhan.

"Không có gì, chỉ là em nghĩ đến một chút việc thôi." Thư Nhan mỉm cười dặn dò Phương Trạch Vũ nhanh chóng ăn cơm tiếp. Cái bàn mà Thư Nhan đang ngồi có đầy đủ các anh chị em họ linh tinh khác, đừng nhìn qua bọn họ là nữ thế nhưng trình độ đoạt cơm còn lợi hại hơn cả so với đàn ông.

"Cái này là cái gì?" Em họ của Thư Nhan cầm lấy một con cua không rõ phải ăn nó như thế nào.

Tây Thành ở đất liền, ở thời đại này những người sống ở đất liên nông thôn rất ít khi được ăn qua hải sản, khả năng dính dáng đến biển cũng chỉ có rong biển, em họ chưa ăn cũng là chuyện rất bình thường.

Thư Nhan cầm lấy một con rồi nhỏ giọng nói với cô ấy ăn như thế nào, đám người đang ở bên cạnh trò chuyện vẫn như có như không nhìn về phía Thư Nhan.

"Hoá ra là ăn như vậy, cảm ơn chị." Em họ là con gái của nhà cô Nhan Hoan, nhà bọn họ chỉ có hai người con mà em họ còn là em út nên tương đối được cưng chiều.

Chị họ và anh rể cầm lấy con cua cũng ra dáng ra hình ăn, hai cô em họ bên cạnh cũng vậy.

"Em họ em cũng thật là, không biết ăn thì hỏi chị đây này, chuyện đơn giản như vậy mà." Chị họ cả ăn được nửa con cua rồi cười nhạt nói.

"Chị biết ăn sao?" Em họ cũng nhìn chị ta một cái cũng không cho chị ta một chút mặt mũi nào: "Không phải vừa rồi chị cũng học từ chị này sao. Lúc chị ấy dạy em thì chị vẫn luôn nhìn trộm mà, đừng cho là em không nhìn thấy. Hơn nữa vừa rồi chị cũng ăn sai mà, cái màu vàng thì có thể ăn còn cái mảnh màu trắng này thì không thể ăn được."

Nhà của cô làm buôn bán nên điều kiện cũng không tồi, hiện tại chị họ cả cũng đang làm việc ở chỗ nhà cô nên chị ta không dám đắc tội với em họ mà chị ta chỉ có thể chuyển lửa giận này sang chỗ Thư Nhan.

"Nhìn cái gì mà nhìn, biết ăn con cua thì ghê gớm lắm sao, khoe khoang cái gì chứ, cô là con gái nhà ai? Tại sao tôi còn chưa từng gặp qua cô, không phải lại chạy tới đây ăn ké cơm đấy chứ?"

"Chị họ cả, đồ ăn thì có thể ăn bậy được nhưng lời nói thì không thể nói bậy được đâu. Chị không cần quan tâm tôi là ai, dù sao thì đều là khách mà anh ba mời tới. Nếu như hôm nay chị dám phá hư hôn lễ của anh ba thì chị cảm thấy anh ba sẽ làm gì nào?"

Chị họ cả lập tức không dám nói tiếp nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.