Lee-yeon ngơ ngác nhìn người đàn ông mà nãy giờ cô đang tìm. Anh không đáp, chỉ cười nhẹ rồi mở nắp lon ra. Lee-yeon cầm lấy, ngón tay lướt qua lớp nhôm lạnh lẽo. Ánh mắt anh vẫn không thay đổi, vẫn nhìn cô theo cách ấy, khiến cô có chút áy náy.
“Có chuyện gì xảy ra trong lúc anh đi à?” Kwon Chae-woo hỏi khi thấy thoáng qua nét trầm tư trên gương mặt cô.
“À thì…” Lee-yeon cảm thấy thật trẻ con khi bảo rằng cô lo lắng chỉ vì không tìm thấy Kwon Chae-woo, nên cô quyết định nói thứ khác. “Có một người mẫu nổi tiếng vô tình bị đưa vào đây.”
Kwon Chae-woo nhíu mày trước câu trả lời kỳ lạ của cô.
“Họ đã nắn lại xương, băng bó vết thương, rồi sau đó xóa sẹo cho anh ta trước khi đưa anh ta đi.” Cô tiếp tục. “Nhưng có một điều kỳ lạ—bệnh nhân này cứ ngày càng tệ hơn. Anh nghĩ tại sao?”
“Có thể bệnh nhân có một chứng bệnh khác.” Kwon Chae-woo trầm ngâm. “Một căn bệnh không phải do tai nạn gây ra, mà là thứ đang ăn mòn anh ta từ bên trong.”
Lee-yeon gật đầu, và ngay lúc đó, bàn tay ấm áp của anh lướt nhẹ qua má cô. “Nhưng để chữa khỏi hoàn toàn, nghe nói họ phải cạo đầu và thậm chí cắt cả hai cánh tay.”
Cô ngước nhìn cái cây với ánh mắt trĩu nặng, rồi đột nhiên, có hai giọng nói vang lên.
“Biết làm sao được? Còn sống vẫn hơn là chết.” Kwon Chae-woo nói.
“Dù có phải cắt cả hai tay đi nữa thì em cũng sẽ giữ bệnh nhân sống bằng mọi giá.”
Hai câu trả lời có vẻ tương đồng, nhưng giọng điệu của câu thứ hai lại có chút gì đó rất kỳ lạ.
Lee-yeon lắc đầu, cố gắng tập trung lại. “Nhưng đây là một cái cây.”
Choo-ja cuối cùng cũng nhận ra điều mà Lee-yeon đang ám chỉ. Bà nhìn chằm chằm vào cái cây, suy tư.
“Không những thế, nó còn là một cái cây tốt.” Lee-yeon nói tiếp. “Nó là linh hồn của thị trấn này, mang một câu chuyện ấm lòng. Bao nhiêu người đến đây để chiêm ngưỡng nó. Nếu một ngày nào đó, nó bỗng trở nên tiều tụy, mọi người sẽ nghĩ gì?”
Choo-ja trầm ngâm, còn Lee-yeon thì hạ giọng xuống thấp nhất có thể. Tiếng ve kêu râm ran át cả tiếng cô.
“Có lẽ bệnh viện không muốn dính dáng vào vụ này.” Cô nói. “Họ bỏ mặc nó quá lâu rồi, đến mức nếu bây giờ động vào thì chỉ cần sơ sẩy một chút cũng có thể khiến nó chết ngay. Họ không muốn chữa nó nữa vì sợ phải chịu trách nhiệm.”
Cô thở dài. “Họ có lẽ chỉ nhận một khoản tiền nhỏ, làm vài thủ tục qua loa để giữ nguyên hiện trạng.” Lee-yeon siết chặt lon nước trong tay, kéo tay áo lên. “Em cá là mấy bác sĩ cây cối đã tự bịa ra mấy câu chuyện ma quái vớ vẩn đó.”
“Hả?”
“Họ chỉ không muốn bị đổ lỗi vì để một cái cây lịch sử 500 năm tuổi chết đi.” Giọng cô nhỏ dần. “Đây không phải chỉ là chuyện của cái cây. Đây là cuộc đấu trí giữa chính quyền thành phố, dân làng, thầy pháp và các bác sĩ cây.”
Chẳng ai thực sự quan tâm đến việc cái cây này sống hay chết. Dân làng chỉ lo về hình thức bên ngoài của nó, bác sĩ sợ trách nhiệm, còn chính quyền với thầy pháp thì chỉ muốn vơ vét những gì có thể.
Lee-yeon hít một hơi sâu, ánh mắt sắc lạnh. “Em… sẽ đảo lộn tất cả.”
Kwon Chae-woo ôm chặt lấy Lee-yeon trước khi cô kịp nói hết câu. Cô chẳng nhìn thấy gì ngoài bờ vai rộng của anh. Nhưng ngay sau lưng anh, thấp thoáng màu đỏ của bộ hanbok của thầy pháp.
“Sao lại thế này?”
Một giọng nói lạ vang lên. Âm điệu nghe có vẻ bình thản, nhưng đối với Lee-yeon, nó giống như một tiếng lưỡi đá gót đầy ẩn ý.
“Có vẻ như nhánh liễu cũng sắp rụng rồi. Chắc là sẽ rất đau đấy.”
Lee-yeon cố nhìn ra phía sau vai Kwon Chae-woo. Dù tầm nhìn bị chắn gần hết bởi chiếc áo sơ mi trắng của anh, cô vẫn kịp thoáng thấy khuôn mặt của thầy pháp.
Nhánh liễu...
Lee-yeon cắn chặt lưỡi. Cô không hiểu vì sao lời của thầy pháp lại khiến cô có cảm giác như mình đang bị mắc kẹt.
“Lee-yeon.”
Kwon Chae-woo nhận ra hơi thở cô đột nhiên thay đổi. Anh cúi xuống nhìn cô. Lee-yeon nắm chặt áo anh, cố gắng ổn định lại nhịp tim. Cô không rời mắt khỏi thầy pháp, không một chút do dự.
Cảm giác như vừa bị giáng một bạt tai.
Thầy pháp nói đúng.
Nỗi đau trào lên trong lồng ngực cô, còn mạnh hơn cả sự tức giận.
Cô vùi mặt vào vai Kwon Chae-woo, cố gắng hít thở.
Anh chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cô. “Mình về nhà nhé?”
“Ừ.” Cô thì thầm. “Ừ… về thôi.”
….
…
..
.
Cây cối luôn đưa ra câu trả lời rõ ràng. Nhưng khi dính đến Kwon Chae-woo, mọi thứ lại trở nên hỗn loạn. Điều khiến cô trăn trở nhất là cảm giác tội lỗi—sự thật mà cô vẫn luôn giấu giếm. Lee-yeon lau trán, cố che đi đôi bàn tay đang run rẩy.
Có vẻ như đã đến lúc ngừng trốn chạy. Nếu không trút bỏ gánh nặng này, mối quan hệ của họ cũng chẳng thể nào bền vững. Mọi thứ, mọi người, thậm chí cả cái cây này, dường như đều đang đẩy cô đến bước đường phải đối mặt với sự thật.
Cô muốn được thấu hiểu. Cô muốn được chấp nhận.
Lee-yeon tự nhủ phải dũng cảm bước về phía sự thật mà cô đã lẩn tránh bấy lâu nay.
“Chae-woo.” Cô hắng giọng. “Em… em có chuyện muốn nói với anh, sau khi cuộc thi kết thúc.”
“Chuyện gì?”
“Chỉ là… về quá khứ thôi.”
Ngay cả khi thốt ra câu ấy, cô vẫn cảm thấy choáng váng và nghẹn thở. Giây phút này, có lẽ là khoảnh khắc đáng sợ nhất đời cô.
Nhưng cô phải vượt qua nó.
“Hai năm trước, khi em gặp anh lần đầu, có một điều… mà em đã không nói với anh.”
Nhánh liễu rụng xuống—nghĩa là sắp phải chia xa một người thân yêu.
________
Mèo: Rồi, rồi, có điềm rồi đó!