Bẫy Hoa

Chương 105: “Nhưng em không ở trên giường thì anh chẳng muốn ngủ.”




Đêm đã khuya, bầu trời âm u bao trùm cả không gian. Lee-yeon ngồi trong văn phòng, chăm chú viết kế hoạch điều trị cho cái cây. Sự tĩnh lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng gõ phím đều đặn của cô.

Khi cô định quay đầu tìm một cuốn sách thì giật nảy mình.
 

“Má ơi!” Lee-yeon bật dậy như thể vừa thấy ma. Kwon Chae-woo, người đang tựa vào khung cửa, bĩu môi đầy hờn dỗi.

“Anh đứng đó bao lâu rồi?” Cô lắp bắp hỏi.

Anh nhún vai. “Cũng được một lúc rồi.”

“Vậy sao không nói gì hết vậy?”

“Anh muốn xem bao lâu thì em mới nhận ra sự tồn tại của anh.”

Lee-yeon chớp mắt.

“Nhưng em cũng nhanh nhạy đấy chứ nếu còn lâu hơn chút nữa, có khi anh đã cắn em rồi.”

Thấy ánh mắt anh dần thay đổi, Lee-yeon vội vàng quay đi tìm sách, làm như thể chẳng nghe thấy gì. Cô biết rõ chẳng có chuyện gì tốt đẹp xảy ra khi anh nhìn cô bằng ánh mắt đó đâu.

Bơ đi dấu hiệu nguy hiểm, cô lên tiếng: “Anh nên đi ngủ trước đi.”

“Anh ngủ không được.”

Lee-yeon nhìn đồng hồ. Hai giờ sáng. Cô tròn mắt. “Dù sao thì cũng phải ngủ! Mai anh còn phải đi làm nữa!”

“Nằm một mình trên giường có gì vui chứ?” Giọng anh kéo dài, ánh mắt thì nhìn cô chằm chằm cô. Dù cơ thể anh có chút nôn nóng, nhưng ánh mắt lại không hề vồ vập.

Lee-yeon bấu chặt vào tay ghế. “Thật đấy, anh nên ngủ đi.”

“Nhưng em không ở trên giường thì anh chẳng muốn ngủ.” Giọng anh khẽ khàng nhưng đầy ẩn ý. “Anh có đang làm phiền em không?”

Khi Lee-yeon bỏ lỡ cơ hội trả lời, Kwon Chae-woo thở dài rồi nhắm mắt lại. Anh đưa tay xoa mặt đầy mệt mỏi, đứng lặng yên bên cửa. Dù không nói gì, Lee-yeon vẫn cảm nhận được sự thất vọng của anh. 

Cô vội đứng dậy.

Nhưng anh đã rời đi. Lee-yeon đứng sững người, cánh tay vẫn còn vươn ra trong không trung. Cảm giác lúng túng làm cô từ từ ngồi xuống, nhưng tâm trí thì chẳng thể tập trung được nữa. Hình ảnh gương mặt của Kwon Chae-woo lúc nãy cứ luẩn quẩn trong đầu.

Ngay lúc đó, cô lại nghe thấy tiếng gõ cửa. Ngẩng lên, cô thấy Kwon Chae-woo đứng đó, trên tay cầm mấy chiếc quần tập của cô.

“Lee-yeon, chọn đi.”

“Hả?”

“Anh muốn giúp em.” Anh nghiêng đầu, giọng đầy nghiêm túc. “Chọn cái nào em muốn mặc trong cuộc thi đi.” Anh vẫy vẫy hai chiếc quần như thể đang rất vội. “Bên trái hay bên phải?”

“Phải.” Lee-yeon khẽ nuốt nước bọt, cảm giác cổ họng hơi ngứa ngáy.

“Phải à.” Kwon Chae-woo gật gù. “Cái này trông có vẻ phong cách hơn.”

Lee-yeon vội giấu đi vẻ ngượng ngùng trên mặt nhưng khóe môi lại vô thức cong lên thành nụ cười.

Từ đó, Kwon Chae-woo bắt đầu liên tục đi ra đi vào phòng cô. Mỗi lần như vậy, anh lại giơ ra một thứ và bắt cô chọn—từ mũ rơm, rồi đến đôi giày bẩn của anh, đến cả khăn tay.

Lee-yeon giả vờ nhìn màn hình máy tính, nhưng ánh mắt cứ vô thức lướt về phía cửa, chờ đợi anh quay lại lần nữa.

“Cái nào đẹp hơn?”

Lee-yeon không kiềm chế được nữa, nở nụ cười rạng rỡ nhất của mình. “Em thích anh nhất, Chae-woo.”

Người đàn ông đứng chôn chân tại chỗ như thể vừa bị ai đánh một cú vào đầu. Toàn bộ phần thân trên của anh đỏ bừng trong nháy mắt.

..

.

Lee-yeon để ngôi nhà lại trong vòng tay chăm sóc của Chae-woo. Mỗi lần chạm vào những món đồ họ đã chọn cùng nhau suốt đêm qua, cô lại không kìm được mà bật cười khúc khích. Liệu anh có biết cảm giác này giống như đang háo hức chờ đợi một chuyến dã ngoại không? Một cảm giác mà ngay cả khi còn nhỏ, cô cũng chưa từng trải qua.

Nhưng niềm vui ấy tan biến trong chớp mắt. Bây giờ, cô thực sự cứng họng.

“Trời đất ơi! Không thể tin được! Sao bây giờ mới nói?” Choo-ja hét lên đầy phẫn nộ, túm lấy cánh tay của vị giám khảo mà lắc mạnh.

Họ đã cùng nhau vắt óc lên kế hoạch điều trị suốt mấy đêm không ngủ, thậm chí còn luyện tập phẫu thuật vô số lần. Thế nhưng, khi đến nơi, lời của vị giám khảo khiến họ bừng tỉnh khỏi cơn mệt mỏi.

“Giám đốc bệnh viện Mi không tham gia sao?” Lee-yeon hỏi lại, muốn xác nhận rằng mình không nghe nhầm.

“Đúng vậy.” Vị giám khảo thở dài. “Ông ta gặp tai nạn xe. Phải đeo nẹp cổ ít nhất hai tuần nữa. Chúng tôi cũng vừa nhận được tin nên không thể thông báo sớm hơn. Dù sao thì, các cô chiến thắng mặc định. Bệnh viện Spruce Tree có muốn tiếp tục không?” Ông ta vừa nói vừa chỉnh lại cà vạt, cố gắng gỡ tay Choo-ja ra khỏi người mình.

“Thật chứ?” Choo-ja trừng mắt.

“Ý cô là sao?” Giám khảo chớp mắt.

“Các ông đã kiểm tra xem đó có phải sự thật chưa?”

“Ông ta tự tuyên bố bỏ cuộc, nên chúng tôi cũng không bận tâm kiểm chứng.”

Thế nhưng, Lee-yeon không khỏi nghĩ rằng có lẽ, chỉ có lẽ thôi, giám đốc bệnh viện Mi đã tin vào những lời đồn đại kinh hoàng về cây thần mà tìm cách tránh né nó—đúng như cô từng đoán. Cô khẽ cười khẩy, ánh mắt quét qua đám đông tụ tập xung quanh. Sự thù địch của họ rõ ràng đến mức cô có thể cảm nhận được ngay từ chỗ mình đứng.

Khi Lee-yeon và Choo-ja chuẩn bị làm việc với cái cây, một chai soju từ đâu đó bất ngờ bay ngang qua và vỡ tan ngay bên cạnh họ. Cả hai giật lùi lại theo phản xạ.

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Những mảnh kính vỡ phản chiếu ánh nắng mặt trời một cách đáng sợ. Lee-yeon sững người.

“Lũ điên khùng! Nếu các người dám thay đổi cây thần của chúng tôi, các người sẽ bị nguyền rủa! Sao dám to gan như vậy hả?”

Ông lão mà họ đã trò chuyện vài ngày trước giờ đang la hét ầm ĩ. Lần này, trông ông ta nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Qua những gì Lee-yeon tìm hiểu được trong mấy ngày qua, cô phát hiện ra rằng người dân ở đây có thói quen nhặt lá rụng từ cây thần rồi đem bán, tuyên bố rằng nếu bắt được lá trước khi nó chạm đất, điều ước của người đó sẽ thành hiện thực.

Ngày nay, không còn nhiều người tin vào chuyện này nữa, nhưng khoảng 30 năm trước, việc buôn bán lá cây thần từng là một món hời. Có vẻ như thế hệ của ông lão kia là những người được hưởng lợi nhiều nhất. Họ đã chi đến 100.000 đô la để chữa trị cho cây thần, nhưng từ những gì cô thấy, chẳng có bất kỳ dấu hiệu nào chứng tỏ họ thực sự đã làm gì cả. Cô chắc chắn rằng chính quyền thành phố, thầy cúng và cả những kẻ tự xưng là bác sĩ cây cối đã chia chác số tiền đó một cách gọn gàng và bỏ mặc cái cây.

“Choo-ja, chị ổn chứ?” Lee-yeon lo lắng hỏi.

“Chai rượu đâu có bay trúng đầu chị đâu,” Choo-ja bật cười. “Với lại, nếu chỉ vì một chai soju mà chị sợ thì chị đâu còn là Choo-ja nữa.”

“Chỉ có cách này thôi.” Lee-yeon nghiến răng. “Nếu chúng ta không làm gì, cái cây này sẽ chết.” Cô nuốt khan, ánh mắt lướt qua những người dân đang phẫn nộ vây quanh.

Máy quay vẫn đang ghi hình cuộc thi. Đám đông trông như sắp nổi loạn. Nhân viên thành phố thì tụm lại thì thầm, nhưng ai nấy đều đang chĩa ánh nhìn sắc bén như những mũi giáo về phía Lee-yeon.

Cô sợ. Nhưng cô siết chặt lấy ống quần mình, cố gắng giữ vững tinh thần.

“Hôm nay, tất cả bọn họ sẽ thấy những vết thương trên thân cây thần.”

Trước khi bắt đầu, Lee-yeon nhắm mắt lại, thì thầm một lời cầu nguyện.
 

Hãy cố gắng chịu đựng nhé. Sức mạnh chữa lành sẽ đến từ chính bộ rễ của ngươi.

Bất chợt, một ý nghĩ lướt qua đầu cô.
 

Nếu có chuyện gì xảy ra, có lẽ mình sẽ phải rời khỏi đây.

Lee-yeon không còn một mình nữa. Giờ cô đã có người để bảo vệ. Cô phải thực tế. Nếu cô gục ngã, Kwon Chae-woo cũng sẽ gục ngã theo.

Hít một hơi thật sâu, Lee-yeon siết chặt tay rồi dứt khoát nhấc thang lên.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.