“…!”
Ba âm tiết ấy như một cú đánh mạnh vào đầu cô. Cô xoa trán như người vừa đâm sầm vào trụ điện và nhét điện thoại lại vào túi. Những chiếc quần này có túi rất rộng, nhưng cô vẫn phải thử vài lần mới có thể nhét điện thoại vào.
Liệu có phải vì đây là lần đầu tiên cô làm vậy không?
Một cuộc gọi nhỡ có thực sự là chuyện lớn với cô không? Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực.
Nghĩ lại, vấn đề lớn hơn là trước giờ cô luôn hành động như thể anh ta là chủ của mình, luôn vâng lời trả lời mỗi lần anh ta gọi.
Lần này, cô lại đột nhiên từ chối nhận cuộc gọi. Cô lo lắng anh ta sẽ cứ tiếp tục gọi cho đến khi cô bắt máy, nhưng điện thoại vẫn im lìm.
“Dù sao đi nữa, chuyện này giống như khi người ta bị nghẹt mũi ấy. Trước tiên cứ thử đào một chút đất xem.”
Kỹ sư hiện trường đang nghe cô giải thích thì bỗng nghiêng đầu.
“…Hôm nay tôi đâu có nghe nói có ai đến thăm công trường cả?”
Anh ta nhướn mày, vẻ mặt có chút khó chịu. Lee-yeon, vô tình nghe được lời thì thầm của anh ta, quay lại nhìn.
Cô nhìn chiếc sedan* không một vết bẩn dừng lại một cách nhẹ nhàng.
*Dòng xe Sedan
Điện thoại của cô lại reo. Cửa sau mở ra, lần lượt lộ ra đôi giày đen bóng, bộ suit đắt tiền và cặp kính gọng bạc của Kwon Ki-seok.
Anh ta đang cầm điện thoại áp vào tai và nhìn thẳng vào Lee-yeon.
“….”
“….”
Đây là lần đầu tiên cô gặp lại anh ta kể từ cái đêm hai năm trước.
Riiing, riiing _____Đùi cô dường như đau nhói khi điện thoại rung mạnh trong túi.
Lee-yeon không thể không lùi lại một bước. Ki-seok nhìn cô với vẻ mặt không cảm xúc rồi làm động tác rõ ràng để kết thúc cuộc gọi.
“Nếu cô không nghe máy, thì vào xe.”
Anh ta gật đầu về phía chiếc xe. Có lẽ là cảm giác của người luôn bị đè nén, nhưng cô chắc chắn mình đã nghe thấy lời nói, “Trong khi tôi còn đang nói nhã nhặn.”
“Thưa ngài, tôi phải—”
Choo-ja, người đang làm việc với kế hoạch về cái giếng kia, ngắt lời với vẻ mặt nghiêm túc, “Cái người kia là ai vậy?”
“Anh trai của Chae-woo,” Lee-yeon thì thầm trong miệng.
Choo-ja hạ vành mũ xuống và không hề nhúc nhích môi hỏi: “Là cái kẻ đã tống tiền em à?”
Khi Lee-yeon khẽ gật đầu xác nhận, Choo-ja thốt lên trong kinh ngạc, “Trời ơi! Cặp anh em này không phải dạng vừa đâu.”
“Choo-ja, em phải đi giải quyết chuyện này. Trong lúc em đi, chị có thể chuẩn bị thuốc tiêm để vào cốp xe không?”
“Nếu anh ta làm hại em thì sao? Chúng ta nên báo cảnh sát đi.”
“Không ích gì đâu.”
“Gì cơ?”
Cảm giác bị đè nén từ mọi phía không phải là cảm giác xa lạ đối với Lee-yeon. Cô bước về phía chiếc xe như thể bị kéo đi bởi một lực vô hình.
….
…
..
.
Bên trong xe có mùi thuốc xì gà thoang thoảng.
Lee-yeon đặt tay thẳng lên đầu gối. Khi Ki-seok ngả lưng sâu vào ghế và xoa mũi, cặp kính của anh ta trượt xuống một chút, lộ ra khuôn mặt anh. Lee-yeon giật mình quay đi, như thể vừa nhìn thấy điều gì đó không nên thấy.
Thái độ của anh ta lạnh lùng đến mức Lee-yeon có thể đang cháy bùng bùng mà anh ta cũng chẳng buồn nhấc tay. Tuy nhiên, khi anh ta lên tiếng, những lời nói lạnh lùng, không cảm xúc của anh ta rõ ràng là hướng vào cô.
“Tôi đã bắt được thủ phạm thật sự.”
Mắt cô mở to.
“Anh… bắt được thủ phạm thật sự?” Lee-yeon nhìn anh ta không thể tin nổi.
Đó là điều cô đã từ bỏ từ lâu. Một phần trong cô đã chấp nhận rằng sẽ chẳng bao giờ tìm được người đã bắt cóc mình vô lý và thậm chí ép buộc lấy chữ ký của cô. Qua bao năm tháng, Lee-yeon đã từ từ chấp nhận rằng mình sẽ không bao giờ tìm ra hắn.
Đôi khi, lý lẽ của quyền lực dẫn đến những nỗi khổ rất vô lý. Lee-yeon đã tin rằng mình chỉ là nạn nhân của nỗi khổ đó. Cô đã chấp nhận tình trạng với Chae-woo như một trở ngại hay gánh nặng mà mình phải mang theo suốt đời. Đó là cách cô đã biện minh cho mọi chuyện trong khi chờ anh tỉnh lại.
“Tôi phải ngầm điều tra và tìm hắn trong băng nhóm của hắn nên mất một thời gian.”
Anh mở hộp đựng đồ ở ghế sau và lấy ra một tập hồ sơ mỏng chứa ảnh và thông tin của thủ phạm.
Ký ức về sự việc hai năm trước đã mờ nhạt dần, nhưng khi cô nhìn thấy bức ảnh, cô nhận ra ngay. Đó chính là gương mặt của người đàn ông mà Kwon Chae-woo đã cố chôn sống và sau đó đánh vào đầu Chae-woo, khiến anh mất trí nhớ.
Cô quá bất ngờ trước diễn biến bất ngờ này, đến mức không thể tập trung đủ để hiểu phần còn lại của thông tin trong hồ sơ.
“Bây giờ, cô sẽ không phải chịu hình phạt vì tội lỗi mà không phải cô gây ra nữa.”
Đột nhiên, cô cảm thấy có gì đó không ổn. Lee-yeon quá quen với việc anh ta chỉ là một người có vẻ ngoài lịch sự mà thôi.
“Từ giờ trở đi, cô - So Lee-yeon, sẽ được tự do.”
….