Bẫy Hoa

Chương 112: Khôi phục trí nhớ




Trong tích tắc cô như ngừng thở, trái tim đập loạn xạ. Đây chính là sự tự do mà cô đã mong đợi suốt bao năm qua.

Khoảnh khắc cô có thể thoát khỏi sự giám sát không ngừng nghỉ, khỏi những lời đe dọa và tống tiền. Hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cô siết chặt lấy đầu gối.

Những cáo buộc vô lý chống lại cô sẽ được xóa bỏ, xiềng xích của cô sẽ được tháo gỡ. Cuối cùng, cô sẽ được giải thoát khỏi nỗi kinh hoàng đã lấy đi cuộc đời mình như một món hàng thế chấp. 

Tất cả đang ở ngay trước mắt cô.

Vậy mà, cảm giác hạnh phúc mãnh liệt ấy đột nhiên vụt mất. Một nỗi bất an kỳ lạ len lỏi vào tâm trí. Đáng lẽ cô phải nhẹ nhõm khi mọi chuyện kết thúc, nhưng thay vào đó, cô có cảm giác như vừa bị cướp mất điều gì đó quý giá.

Lee-yeon sững người, không thể đáp lại. Ki-seok quay sang nhìn cô.

Âm thanh của chiếc ghế da vang lên như tiếng răng nghiến vào nhau khi anh ta xoay người.

“Tôi sẽ đưa Chae-woo đi.”

“……!”

“Cảm ơn vì đã chăm sóc em ấy chu đáo, Lee-yeon.”

“……Chờ đã, đợi đã nào.” Lee-yeon cuối cùng cũng lấy lại tinh thần. “Anh đang nói cái gì vậy?”

“Có vấn đề gì sao? Chúng ta đã thực hiện đầy đủ các điều khoản trong thỏa thuận rồi, không phải sao?”

“Anh nghĩ mình có thể tùy tiện để anh ấy lại cho tôi rồi muốn mang đi lúc nào cũng được sao? Sao anh có thể đối xử với người khác như vậy chứ?” Lee-yeon cố gắng kiềm chế cảm xúc dâng trào, nhưng không thể che giấu sự run rẩy trong giọng nói. Cô không hề lạnh, nhưng toàn thân lại run lên dưới ánh mắt lạnh lùng của Ki-seok.

“Chúng ta đã có một thỏa thuận đôi bên cùng có lợi. Hay là cô thích bị tống vào tù hơn?”

“….”

“Nếu tôi làm vậy, giờ tôi đã không phải ngồi đây nghe cô nói mấy lời vô nghĩa này rồi.”

Lee-yeon khẽ cắn môi. Giọng cô nhỏ dần, nhuốm một cảm giác thất vọng xen lẫn xấu hổ.

Có lẽ, cô thực sự ngốc nghếch như anh ta nói, khi không nắm lấy cơ hội để kết thúc tất cả chuyện này.

“…Nhưng giấy đăng ký kết hôn…” Lee-yeon không ngừng siết chặt hai bàn tay vào nhau, đến mức gần như muốn xóa đi dấu vân tay của chính mình.

“Nếu anh đã biết tôi nói dối Chae-woo đến mức nào, vậy tại sao―”

“Vậy là cô nghĩ tôi không công bằng?”

“Gì cơ?”

“Tôi chỉ đang giúp cô thôi.”

“Giúp tôi á? Vậy thì tại sao…!” Cô bực bội vuốt tóc, cố gắng tìm một lời giải thích hợp lý.

Đột nhiên, Ki-seok cúi xuống, đưa ánh mắt mình ngang tầm với cô. Anh ta nhìn cô, im lặng, nhưng ánh mắt thì xoáy sâu như đang tìm kiếm điều gì đó.

“Cô có biết em trai tôi ghét nhất điều gì trên đời không?”

“….”

“Bị lừa dối.”

Bên dưới cặp kính của Ki-seok, đôi mắt sắc bén ấy khiến cô lập tức nhớ đến Chae-woo. Cảm giác như trái tim cô đang bị một cây lao đâm thẳng vào lồng ngực.

“Còn tôi thì lại rất thích những lời nói dối của cô.”

Khi ánh sáng trong đôi mắt Lee-yeon dần trở nên u ám, Ki-seok tỏa ra một thứ áp lực đáng sợ.

“Cô và tôi, chúng ta giống nhau.”

Lời nói đó khiến dạ dày cô quặn thắt.

Chưa bao giờ cô cảm thấy tội lỗi vì đã lừa dối Chae-woo nhiều đến vậy như lúc này.

Lee-yeon siết chặt bụng mình và gục xuống.

“…Xin anh, đừng mang anh ấy đi.” Giọng cô nhỏ đến mức như tiếng muỗi kêu.

Ki-seok đứng đó, nhìn xuống cô gái đang tái nhợt vì sợ hãi. Nhưng rồi, vẻ mặt cô bỗng thay đổi đột ngột, như thể cô vừa nhận ra điều gì đó.

“Tôi không ngờ lại có một lời nói dối trở thành sự thật.”

Cơn gió thoảng qua để lại âm thanh khe khẽ trong không gian. Ki-seok vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như lần đầu họ gặp nhau, nhưng chính sự không thay đổi đó lại càng khiến cô nhận ra ý cười giễu cợt trong ánh mắt anh ta là thật.

Anh ta chậm rãi gõ ngón tay lên tay vịn ghế.

“Những gì cô biết về Kwon Chae-woo cho đến giờ… chưa bao giờ là thật.”

Cả người Lee-yeon run lên vì sợ hãi.

“Ngay cả vậy, cô có chắc là mình sẽ không hối hận không?”

Chẳng ai biết cô đã làm sao để vượt qua nốt phần còn lại của ngày làm việc.

Đêm đã buông xuống. Cô trở về nhà với tâm trí rối bời, chẳng còn tỉnh táo nổi.

Bên trong nhà tối om. Nhưng trong bóng tối đó, một bóng hình còn tối hơn cả bất ngờ vươn lên, phủ xuống mu bàn chân cô.

Giật mình, cô đánh rơi túi xách.

“…!”

Cô dụi mắt thật mạnh, không chắc mình đang mơ hay thực sự tỉnh táo.

Ngay khi cô nghĩ trái tim mình sắp nổ tung, đôi mắt cô dâng đầy nước.

Trước mặt cô, người đàn ông đã trở thành nỗi bất an và ám ảnh suốt một tháng qua, Kwon Chae-woo, đang bình thản đứng đó, nhìn xuống cô.

Có lẽ vì đã ngủ quá lâu, ánh mắt anh vẫn còn chút mơ hồ, nhưng Lee-yeon không nghi ngờ gì nữa.

Đó chính là Kwon Chae-woo.

“Lee-yeon, dạo này em thế nào?”

“Chae… Chae-woo…”

Anh chậm rãi bước về phía cô. Khi anh mỉm cười, vẫn là nụ cười dịu dàng và ấm áp ấy, cô đột nhiên không thể thốt lên lời.

Anh đứng đó, hai tay giấu ra sau lưng, nhẹ nhàng xoay một sợi chỉ bạc mỏng quanh các ngón tay.

Sợi dây ấy siết chặt quanh mu bàn tay anh, đan chặt đến mức làm máu khó lưu thông, khiến bàn tay anh đỏ sẫm như bị cắt đứt bởi chính thứ ánh bạc sắc lạnh ấy.

“Lâu rồi không gặp, Lee-yeon à.”


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.