“Dù sao thì, thật ấn tượng khi cô đã vượt qua được đến vòng thứ tư đấy.”
Giọng nói có một tông điệu lạ lùng, không phải chúc mừng, cũng chẳng phải chế giễu. Khi Lee-yeon chỉ im lặng nhìn, ông ta nói thêm với vẻ đầy ẩn ý, như thể chẳng có gì đáng sợ cả.
“Nếu đã định thất bại thì đáng ra cô nên rớt từ sớm đi chứ.” Ánh mắt ông ta nghiêm nghị khi nói.
“…!”
Giọng nói lạnh lẽo cất lên với vẻ mặt bình thản khiến người ta rợn gáy, Lee-yeon bất giác run rẩy.
“Tôi nghĩ mình đã cho cô rất nhiều cơ hội, nhưng giờ thì mọi chuyện bắt đầu trở nên khó khăn rồi.”
“Ý ông là sao?”
“Cô Lee-yeon.”
Bất ngờ, Giám đốc Jo gọi nhỏ, như đang dỗ dành một đồ đệ nhỏ tuổi. Ông ta nhìn quanh để chắc chắn rằng người đàn ông to lớn từng đi cùng cô không có ở đó rồi đặt tay lên vai cô.
Choo Ja kêu lên: “Lão già này đang làm cái gì thế?” và hất tay Jo Kyung-chun ra, nhưng ông ta nhanh chóng thì thầm như thể đang bị ai đó truy đuổi.
“Khi cô càng tiến gần đến việc giành được dự án Hwaido, sẽ có lúc cô nghe hoặc gặp anh ta.”
“Gì... gì cơ?”
“Tập đoàn dược Suguk.”
“Đó là một công ty dược phẩm nổi tiếng mà.”
“Gia tộc họ Kwon đứng sau nó.”
Lee-yeon nhíu mày trước câu chuyện lạ lẫm.
“Nếu có ai từ gia tộc đó liên lạc với cô…”
Jo Kyung-chun nuốt khan, cổ họng khô khốc. Vẻ mặt thường ngày vô tư của ông biến mất, ông nín thở và cúi xuống thì thầm:
“Đừng quay đầu lại, hãy chạy ngay đi.”
“…Gì cơ?”
“Tạm thời tránh xa bất kỳ ai mang họ Kwon.”
“…!”
Trong chốc lát, cái tên yêu thích nhất của cô lướt qua tâm trí, nhưng còn nhiều câu hỏi hơn xuất hiện.
“Tại sao?”
Jo Kyung-chun ngậm miệng, như đang chọn lựa lời lẽ, rồi lại nuốt khan. Có quá nhiều điều ông muốn nói, nhưng nỗi sợ đối với gia tộc họ Kwon khiến mồ hôi lạnh túa ra.
Ông nghĩ đến loài thực vật quý hiếm mà So Yi-yeon từng phát hiện giờ đang bị sử dụng như thế nào…
Cuối cùng, Jo Kyung-chun chỉ đành cắt bỏ những nhánh rườm rà và lẩm bẩm một cách vô định.
“Một bác sĩ cây ngây thơ thì không thể xử lý nổi chuyện đó đâu.”
…..
Cô lấy ra một chiếc radio cũ kỹ phủ đầy bụi, vừa mở ra thì mũi đã ngứa ngáy. Lee-yeon cho vào một chiếc CD ai đó từng để lại như món quà, rồi bấm vào những nút cứng đơ nhô ra ngoài.
Shostakovich: Sonata cho Cello & Piano cung Rê thứ, Op. 40.*
*Link cho bạn nào muốn nghe thử nhé: https://www.youtube.com/watch?v=DBYoug7MTZQ
Lee-yeon dùng ngón tay lần theo tiêu đề của bản nhạc được ghi sau vỏ đĩa.
Bản Sonata cho cello & piano cung Rê thứ của Shostakovich. Ngay sau đó, giai điệu mềm mại nhưng thấm đẫm u sầu và xót xa bắt đầu vang lên.
Với cô, khu rừng giống như âm nhạc.
Nếu giữa nơi hoang vu chỉ toàn gió ẩm có thể hiện ra một giếng nước mát lành, hoặc bầu trời vang rền sấm sét, thì đó chính là âm nhạc. Âm nhạc thể hiện phong cảnh mà mỗi người cất giữ trong lòng. Nhất là khi có thể vẽ ra một sườn núi tươi mát, nơi cây cối mọc lại và hoa xuân nở rộ trên mảnh đất từng là đống tro tàn.
Lee-yeon hy vọng rằng những thay đổi mà họ đang tạo ra sẽ mang lại chút an ủi cho những người dân đang chờ đợi trong vô vọng.
Vì vậy, giờ đây cô gấp rút tìm kiếm những nhạc cụ, bản nhạc và người trình diễn phù hợp nhất.
“Lee-yeon.”
Đúng lúc đó, Kwon Chae-woo gõ cửa thật to, phá tan tiếng rung dây ngày một dày đặc.
Người đàn ông tựa vào cửa, chăm chú nhìn chiếc radio cũ phía trước, và lạ thay, sắc mặt anh ta trắng bệch.
“Chae-woo, anh không khỏe sao? Trông anh mệt lắm.”
“….”
“Anh bị cảm à?”
Sau một hồi im lặng, Kwon Chae-woo bỗng siết chặt nắm đấm, quai hàm giật nhẹ, rồi hỏi: “Đây là loại nhạc cổ điển gì vậy?”
“À… em chỉ lấy đại một cái CD ra nghe để chuẩn bị cho kỳ thi thôi.”
“….”
“Có ồn quá không? Để em đeo tai nghe nhé. Anh cứ nằm nghỉ trên giường đi, Chae-woo.”
“Không, cứ để vậy. Thực ra đầu óc anh thấy tỉnh táo hơn khi nghe thứ này.”
Anh bật cười, nhếch miệng. Một lần nữa, đó lại là một khía cạnh khác mà Lee-yeon chưa từng biết. Cô cắn môi, cố xua đi nỗi bất an len lỏi trong lòng.
“…Chae-woo từng hay gặp ác mộng và khóc khi ở một mình, nhưng kỳ lạ là mỗi khi bản nhạc này vang lên, anh lại bình thường trở lại.”
“Chắc là chuyện của trước kia rồi.”
“Gì cơ?”
“À, không có gì.”
Anh đè nén mọi cảm xúc tiêu cực đằng sau nụ cười dịu dàng.
“À… giờ nghĩ lại mới thấy, dạo gần đây Chae-woo không còn khóc nữa. Trước kia, dù chỉ là tiếng khóc trong mơ của anh, em cũng lập tức tỉnh dậy, nhưng gần đây không thấy gì. Chẳng rõ là em không nhận ra hay là anh đã ngủ ngon hơn rồi.”
Lee-yeon lo lắng nghiêng đầu suy nghĩ. Trong lúc đó, âm thanh cello từ radio càng lúc càng dồn dập.
Tất cả các động tác cần ấn, gảy và thay đổi góc cây vĩ để gãi nhanh dây đàn hiện lên tự nhiên trong đầu. Cả hình ảnh mẹ anh từng chơi bản nhạc này cũng hiện về. Kwon Chae-woo nhăn mày run rẩy như đang co giật, hai tay ôm chặt lấy tai đang run lên.
“Có vẻ nước mắt anh đã cạn rồi. Nhưng mà cái CD đó…”
“À, cái này là… từ người mà em từng nhắc đến lần trước–”
“À, món quà mà em giấu kỹ ấy hả?”
“Gì cơ?”
Không thể nào Lee-yeon không nhận ra sự bực dọc trong giọng nói của người đàn ông trước mặt.
Cô cảm thấy một lời trách móc vô hình trong tông giọng nhẹ nhàng đó, khiến tim cô chùng xuống. “Không phải như vậy. Em, em chỉ là chưa nói rõ thôi…”
Nhưng ánh mắt Kwon Chae-woo đã không còn đặt nơi cô nữa.
Một hộp CD nằm dưới sàn. Nhìn thoáng qua cũng thấy nó đã in đầy dấu vân tay và lớp mạ vàng mờ nhạt. Người phụ nữ này thậm chí còn không biết rằng nó từng là một phần tuổi thơ của một cậu bé.
Cuối cùng, người đàn ông khẽ nói, che mắt bằng lòng bàn tay:
“Em tắt đi được không? Tai anh đau lắm, Lee-yeon.”
Cơ thể đã cố thức trắng suốt mấy ngày nay, giờ đây đang dần chạm đến giới hạn.