“Giám đốc So, em nên ăn chút gì đó và đi lại một chút đi.” – Choo-ja gọi cô bằng chức danh để thu hút sự chú ý. Nhưng vô ích.
“….”
“Trước tiên, ít nhất chúng ta có thể làm gì đó với cái chậu hoa kia được không? Trông chướng mắt lắm, và nếu cứ để vậy, đến người đến thu dọn cây cũng khó xử. Đừng quên rằng sân trước chính là tấm danh thiếp của bệnh viện chúng ta.”
Lúc ấy, Lee-yeon khẽ mở miệng, đôi môi hé ra một cách ngỡ ngàng.
“Chăm sóc nó… có ích gì không?”
“Gì cơ?”
“Dù có cố gắng bao nhiêu, cũng chẳng để làm gì cả.”
Ánh nhìn mờ đục của cô ra phía cửa sổ chẳng tập trung vào đâu cả.
“Có nên ngu ngốc mà làm chuyện như vậy lần nữa không?”
“Ai cơ, ai là kẻ gây ra thảm cảnh này? Tên người tốt đáng tin cậy đó hả?!”
“Nhưng mà… vẫn là ngu ngốc thôi.”
Nụ cười vốn vẫn hiện diện trên đôi môi cứng cỏi của cô giờ chỉ còn là lớp vỏ, và giờ đây cũng biến mất.
Vài ngày trước, Lee-yeon ngồi một mình trong phòng ngủ và thấy buồn nôn khi mặt trời mọc. Cô đã gọi cho anh một cách hoảng loạn, nhưng chỉ nghe thấy giọng máy báo số máy không tồn tại.
Đây là thực tại ư? Thực và ảo bắt đầu và kết thúc ở đâu? Trong khoảnh khắc ấy, cô không thể thở được, đầu óc rối tung.
Một mình trong căn phòng, trong tình cảnh như vậy, cô chẳng thể tin được và có cảm giác như mình đã tách rời khỏi thực tại. Chỉ vài tuần trước thôi, cuộc đời cô đâu có như thế này…
Tại sao số phận lại thành ra thế này? Cuộc sống này… có nghĩa lý gì không?
Cô cảm thấy có điều gì đó rất sai. Rất sai. Như thể có một con côn trùng đang bò ngọ nguậy bám vào người cô, khiến cô vô cùng bất an. Nếu không giải quyết ngay, cô sợ rằng mình sẽ chết mất.
Lee-yeon lao ra khỏi nhà trong vô thức.
Nơi bước chân cô dừng lại là văn phòng quận. Với gương mặt hệt như con ốc vít bị vặn lỏng, cô yêu cầu bản sao quan hệ gia đình.
Cô thực sự tức giận. Giận Kwon Chae-woo, giận Kwon Ki-seok, và cuối cùng là giận chính bản thân mình vì đã khiến mọi chuyện rối tung.
Trên tờ giấy trắng tinh ấy, không còn tên của người chồng nào. Rõ ràng cô đã từng thấy tên Kwon Chae-woo ở đó. Giờ đây, nó biến mất như chưa từng tồn tại.
Không thể nào. Mình đã tận mắt thấy rõ ràng cơ mà…!
Lee-yeon run rẩy rút thêm hai bản nữa, nhưng nội dung vẫn không hề thay đổi. Nhìn xuống với ánh mắt xa xăm, cô bất chợt nhận ra mình đang đi hai chiếc giày khác nhau. Chân trái là sneaker, còn chân phải là dép.
Chỉ lúc đó, cô mới như choàng tỉnh khỏi cơn mê.
“Mình biết, giờ bản thân chẳng thể kiểm soát được nữa.”
Phải, người Lee-yeon của trước đây chưa từng kết hôn. Đó là nơi mọi thứ bắt đầu. Có gì đó xoắn vặn đang sôi sục bên trong cô, và cuối cùng nó bật ra thành tiếng cười. Người đi đường nhìn cô đầy lạ lẫm, nhưng Lee-yeon không thể ngừng cười.
“Nhưng mọi thứ kỳ lạ thật đấy, đúng không?”
Cô quay đầu lại, ánh mắt chạm phải ánh nhìn của Choo-ja.
“Mặc dù chẳng còn dấu vết nào của người đó, nhưng mùi hương cứ quanh quẩn mãi. Choo-ja, có phải chị cũng cảm thấy vậy không? Hay chỉ mình em ngửi thấy nó?” – Bất chợt, ánh mắt đã từng tắt lịm kia lại lóe lên tia sáng kỳ lạ.
“Nó cứ kẹt mãi trong mũi em không chịu rời đi. Nên em cứ bị rối trí, rồi nghi ngờ. Nó rõ ràng vẫn còn đây, vẫn ở đây. Chắc chắn có ai đó cố tình lừa em. Mùi đó… nó len lỏi khắp nơi…”
Lee-yeon vùi mặt vào gối ôm, chiếc cổ yếu ớt run lên. Nhìn thấy cô trong trạng thái mong manh ấy, Choo-ja mím chặt môi.
“Chỉ vì một người đàn ông rời bỏ em, không có nghĩa là em phải khổ sở đến mức muốn chết.”
Một giọng nói chắc nịch làm Lee-yeon khẽ giật mình ngồi thẳng dậy. “Cứ để mùa này trôi qua đi. Chỉ là người đàn ông đầu tiên rời xa em thôi. Em nhìn chị đi, bao nhiêu người đàn ông bước qua đời chị rồi? Nhưng có phải lần nào chị cũng tan nát đâu?”
“…Chị đã vào phòng cấp cứu khi chú qua đời.” – Lee-yeon thì thầm bằng giọng run run. “Chị không ăn, không tắm, thậm chí không đi vệ sinh. Vì vậy mới phải nhập viện—”
“Khụ, khụ!”
Nghe đến đó, Choo-ja liền ho mạnh, vội vã phẩy tay. “Ý chị là— đừng nghi ngờ và đừng sợ! Đúng là tình yêu giống như thiên tai thật, nhưng—”
Ánh mắt Choo-ja, lúc thì xa xăm, bỗng chốc trở nên sâu và trống rỗng. “Nhưng nếu cứ oán trách thiên tai đã ập đến, thì chỉ tạo thêm tai họa cho chính mình mà thôi.”
Ánh mắt bà vừa dịu dàng vừa nghiêm nghị.
“Nhưng… em cảm giác như mình đã bị nhổ bật gốc. Hoàn toàn sụp đổ rồi.”
Lee-yeon tựa má vào lưng ghế sofa, toàn thân như bị rút cạn sức lực. Giọng cô tuôn ra như vết thương chưa lành đang rỉ máu.
“Chẳng lẽ em đang vật vã như một đứa trẻ mất răng sữa… dù chuyện này chỉ là một vết xước nhỏ?”
Choo-ja nắm lấy tay cô – lạnh như băng – không biết nên dùng lời nào để an ủi.
“Em, người có thể cứu sống cả những cái cây đang hấp hối… lại không thể cứu nổi một thân xác như em sao?”
Ánh mắt Lee-yeon lộ rõ sự tuyệt vọng, như đám lau sậy bị gió lùa run rẩy giữa hoang hoải.
“Lee-yeon… sau khi khóc đủ một ngàn lần, hãy đi xem lại những cái cây cùng chị nhé.”