Lee-yeon cảm thấy đau nhói trong tim. Anh hiểu những cái cây, nhưng cô vẫn muốn nhận hoa từ anh dù nó tượng trưng cho một cuộc đời ngắn ngủi.
Cô chỉ tập trung vào việc nối ống cao su màu vàng. Cô định đưa ống vào các lỗ thì…
“…”
Khuôn mặt anh lại thay đổi.
Lee-yeon biết rõ biểu cảm đó.
“Có chuyện gì vậy? Lại là một con lợn rừng nữa sao?”
Lee-yeon dừng việc đang làm và hạ giọng. Nhưng Kwon Chae-woo đang nhíu mày và nhìn chằm chằm vào một nơi khác. Cô lo lắng.
Kwon Chae-woo nhìn Lee-yeon.
“Sao?”
“Anh không biết đó là gì, và âm thanh đó có nghĩa là gì.”
Lee-yeon trông lo lắng nên Kwon Chae-woo đổi chủ đề. “Lee-yeon, em có thực sự muốn dự án Hwaidome không?”
“Ừ…” Cô gãi má. “Anh có nghĩ người khác sẽ cười vì nó nghe có vẻ viễn vông không?”
“Không. Không có ai yêu cây như em,” Kwon Chae-woo nói nhẹ nhàng. Cô có thể thấy anh vẫn căng thẳng, và nắm đấm của anh siết chặt.
Anh liên tục nghe thấy một âm thanh. Nó bắt đầu từ lúc họ bước vào rừng. Âm thanh đến từ những hướng ngẫu nhiên. Nó làm phiền anh.
Anh đang cảnh giác, nhưng khuôn mặt trông bình tĩnh. Anh không muốn làm Lee-yeon lo lắng. Dự án này là ước mơ của cô.
“Chà, trong tất cả mọi thứ, dù là hợp đồng hay tiền bạc…”
Kwon Chae-woo lại nhướng mày vì âm thanh đó. Một con chim bay qua.
Có phải chỉ là tiếng vỗ cánh không?
“Em nghĩ mình sẽ làm tốt vì có anh bên cạnh, Kwon Chae-woo.” Giọng nói nhẹ nhàng của cô làm dịu đi những giác quan đang căng thẳng của anh.
“Em thực sự không có gì để nói khi không thể là chính mình trước mặt Hwang Jo-yoon. Em nghĩ rằng mình không nên trì hoãn thêm nữa khi thấy anh phản ứng với mọi thứ. Vì vậy, đó là lý do em muốn đối mặt với nó như một người trưởng thành. Đặc biệt là với kỹ năng của mình.”
“…”
Dù Kwon Chae-woo có thính giác phi thường, nhưng trong khoảnh khắc đó, thế giới xung quanh anh trở nên im lặng hoàn toàn. Anh không nghe thấy gì.
Anh thu nhận mọi thứ.
Đôi mắt cô, đôi môi cô, lông mày của cô…
“Em đã hy vọng anh sẽ tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn khi xem em làm việc. Anh mới tỉnh dậy không lâu, nên em sẽ cố gắng hết sức. Em sẽ mua cho anh nhiều thứ đẹp đẽ một khi em thắng tiền thưởng của giải này”
Anh bị mê hoặc bởi đôi mắt lấp lánh ngây thơ của Lee-yeon.
“Và em thích chữa trị những cái cây bệnh.”
Nụ cười của cô làm anh không thể cưỡng lại, và anh cúi xuống hôn cô. Những ngón tay anh khao khát làn da của cô, miệng cô ngọt ngào trên môi anh. Cô cố lùi lại một bước nhưng lại bị nụ cuồng nhiệt của anh giữ lại. Nó làm cô thở gấp không thôi.
Khu rừng này có thể là nơi tồi tệ nhất để hôn khi tay họ còn lấm lem bùn đất. Dù vậy, họ vẫn hôn nhau say đắm vô cùng, quên đi công việc phải làm. Đến khi người đàn ông không thể chịu đựng được nữa và bóp lấy bầu vú non mềm của Lee-yeon, cô mới đẩy anh ra. Anh đã cương cứng rồi và tất nhiên Lee-yeon có thể cảm nhận được nó ở nơi bụng dưới kia.
Khi cô rên rỉ như thể đau đớn, và cuối cùng đôi môi họ cũng tách ra. Điều đầu tiên cô nhìn thấy là đôi mắt đỏ ngầu của Kwon Chae-woo và gân xanh nổi lên trên trán anh.
“Chúng ta không thể làm thế ở đây đâu. Chúng ta đang ở giữa cuộc thi…”
“Anh biết.”
Cả hai đều thở gấp. Họ không thể rời mắt khỏi đôi môi của nhau.
“E-em phải buộc phần dây còn lại.”
“Ừm.”
Lee-yeon bắt đầu làm việc. Dù cô chỉ đi vài bước nhưng cũng cảm thấy không khí đã khác. Gió mát mẻ. Môi cô đau như bị ong đốt, và cô cảm nhận được ánh mắt anh vẫn đang đổ dồn vào mình. Cô cảm thấy như bị thiêu đốt phía sau nên phải di chuyển tay liên tục.
Đầu tiên, cô quấn một sợi dây dài ở một bên và buộc vào một cái cây khác trông như sắp đổ. Sau đó, cô kéo chặt dây của cây khỏe mạnh. Lúc này khuôn mặt cô trở nên căng thẳng.
“Sao vậy?” Kwon Chae-woo kéo tay cô khỏi sợi dây. Lee-yeon đỏ mặt.
Lee-yeon cảm thấy hơi xấu hổ trước người đàn ông đang nhìn vào mắt cô quá chăm chú. “Điều này…sẽ làm cái cây bị đau.”
Kwon Chae-woo nhìn chằm chằm vào cái cây đang duy trì sự sống chỉ với một sợi dây buộc vào cây khác. Anh mỉm cười.
“Sao anh lại cười?” Lee-yeon hỏi.
“Đó là anh,” anh nói.
“Hả?”
“Anh là cái cây sắp đổ đó.” Anh chỉ vào cái cây sắp chết. “Nhưng tại sao em lại cảm thấy tội nghiệp cho cái cây khỏe mạnh vậy Lee-yeon?”
“Hm… vì nó sẽ trở thành điểm tựa cho cái cây kia suốt đời. Sợi dây này sẽ làm nó đau lắm. Nó sẽ đào sâu vào vỏ cây và để lại sẹo. Đáng thương lắm.”
Nghe có vẻ hơi mỉa mai. Khi Lee-yeon nhíu mày, Kwon Chae-woo chỉ vào cái cây bị thương. “Anh cảm thấy như nó đang cười ấy. Nó đang tận hưởng. Nó thích việc có thể ngắm nhìn cái cây xinh đẹp này suốt đời.”
“…”