Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 272: Phong vân biến ảo, chiến hỏa đầy trời (2)




Chương 272: Phong vân biến ảo, chiến hỏa đầy trời (2)
Với khả năng tổng động viên quân sự hoàn hảo, hệ thống đường sắt mạnh mẽ, sức mạnh tuyệt đối từ pháo, quân Phổ đã phát động một cuộc chiến bất ngờ vào thời điểm mà người Pháp không ngờ tới.
Rõ ràng, việc Pháp đang sa lầy trong c·hiến t·ranh với Đại Việt đang tạo một cơ hội trời cho và Phổ không muốn bỏ lỡ cơ hội như vậy.
Khác với đế quốc tư bản chú trọng đầu tư hàng hải, q·uân đ·ội Phổ vẫn phát triển theo hướng cường quốc lục quân truyền thống với số lượng pháo và đường sắt khổng lồ.
Pháp mang tiếng giàu nhưng hệ thống giao thông đường sắt lại yếu hơn Phổ, dẫn tới tốc độ tập kết chậm hơn.
Đây cũng được xem là điểm yếu của đế quốc tư bản, cực kỳ cùi bắp trong một cuộc chiến tổng lực trên bộ.
Tuy nhiên, chuyện vui còn bay tới tận nơi viễn đông xa xôi.
Nhật Bản giống như ăn nhịp với Đức, đồng loạt triển khai q·uân đ·ội tổng tiến công vào Triều Tiên vốn đang là nước phụ thuộc Đại Thanh.
Tất nhiên là Đại Ngọc Nhi với tư cách Thiên Triều Thượng Quốc giận tím mặt, điên cuồng kéo quân qua chống lại Nhật Bản ở Triều Tiên.
Ở góc đông nam á, Phi Líp Pin nổi dậy chống đế quốc Mỹ xâm lược, tiến hành kháng chiến nhân dân.
Châu Phi, Ấn Độ rục rịch âm mưu đòi lại quyền lợi.
Chỉ sau vài ngày, cả thế giới đột nhiên biến thành một lò lửa.
Điều này khiến Anh phải vội vã căng mình theo dõi sít sao, chuẩn bị còn nhảy vào can thiệp đúng lúc.
Nghe có vẻ khó hiểu vì sao Anh lại muốn lo lắng sát sao việc “nhà người ta”.
Nhưng nếu nhìn lại tất cả đế quốc bá quyền thì đều hiểu đây là chuyện tất nhiên.
Đặc thù của đế quốc tư bản là bòn rút toàn thế giới nên đồng thời cũng phải gửi quân đi c·hiếm đ·óng khắp nơi để giữ gìn lợi ích ấy.
Một khi để lộ ra dấu hiệu suy yếu, chuỗi bòn rút toàn cầu bị đứt đoạn thì đế quốc khổng lồ sẽ ầm ầm sụp đổ một cách nhanh chóng như chuỗi domino.
Cái này gọi là “Thành bởi thuộc địa mà bại cũng bởi thuộc địa.”.
- Âm thầm giấu giếm thông tin Nhật Bản t·ấn c·ông.

- Nhưng chờ đến khi Nhật t·ấn c·ông thì vội càng chạy ra khuyên bảo “hạ nhiệt căng thẳng”.
- Quả nhiên chính sách trước sau như một của đế quốc Anh.
Trần Tí nhếch mép cười khinh thường, trên tay cầm theo báo cáo của Mật Viện.
Theo mật vụ báo tin, người Anh đã sớm biết Phổ muốn t·ấn c·ông Pháp và Nhật Bản hằm hè Triều Tiên từ lâu.
Nhưng người Anh giả vờ giả vịt, chờ tới lúc chiến sự nổ ra mới nhảy vào bán v·ũ k·hí và yêu cầu “giảm leo thang căng thẳng”.
- Người Anh muốn một Mãn Thanh và nước Pháp suy yếu để dễ bề xâm lược, hút máu.
- Đồng thời kích động gây chiến nhằm bán v·ũ k·hí thu lợi nhuận kếch xù.
- Nhưng đồng thời cũng e sợ Phổ và Nhật Bản mạnh lên nên phải đóng vai “trọng tài” ngăn cản Phổ chiếm lãnh thổ Pháp và Nhật Bản siêu cường.
Người ngoài đọc sách lịch sử có thể tương đối khó hiểu vì sao Phổ đã đánh bại người Pháp rồi, vì sao lại rút quân về.
Hoặc Nhật Bản, tuy chiến thắng Mãn Thanh nhưng lại phải rút quân khỏi bán đảo Liêu Đông và “ăn nhín, nhịn thèm” trước Mãn Thanh đã chẳng khác nào người đẹp mặc Bikini ỏn ẻn trên giường mời gọi.
Tất cả bởi vì những “trọng tài” thế giới nhảy vào can thiệp nhằm ngăn cản một cường quốc mới nổi mạnh lên.
Ở phía đối diện Trần Tí, bộ trưởng bộ ngoại giao Hà Anh Huy lộ ra vẻ sùng bái nhìn về phía Trần Tí.
Càng tiếp xúc nhiều với thế giới phương tây, anh ta càng hiểu rõ chính sách của Trần Tí thông minh như thế nào.
Nếu Đại Việt dám đi theo con đường đế quốc tư bản thì chắc chắn liên quân Anh Pháp sẽ nhảy vào can thiệp ngay khi Đại Việt lấy được thuộc địa.
Mà đế quốc tư bản không có thuộc địa hút máu thì chẳng khác nào một thằng đụt.
Ngược lại con đường tự lập, tự cường sẽ không bị đế quốc tư bản can thiệp.
Khi bạn mạnh lên rồi thì người khác tự khắc công nhận.
- Lãnh tụ!
- Đoàn đại biểu của Pháp đang vội vàng muốn chúng ta đồng ý sẽ không tiến quân trong thời điểm c·hiến t·ranh Pháp Phổ diễn ra.

- Họ đồng ý giao nộp Nguyễn Vương và trao đổi nhiều điều kiện khác, mọi thứ đều có thể thương lượng.
Nghĩ tới dáng vẻ khúm núm của phái đoàn Anh – Pháp, Hà Anh Huy lại lộ ra vẻ tươi cười rực rỡ.
Nước yếu không có ngoại giao, sức mạnh của Đại Việt mới là xương sống giúp người việt đứng thẳng trước hào kiệt năm châu và khiến cường quốc phải nghiêng người kính nể.
- Thằng vua chạy Nguyễn Vương ấy sao?
- Chạy giỏi lắm mà, chẳng lẽ không ngờ được bị chủ của mình đem bán?
Nghe Trần Tí nói, Hà Anh Huy bật cười:
- Bù nhìn thì cứ mãi là bù nhìn thôi.
- Một khi hết giá trị lợi dụng sẽ bị chủ vứt đi như giày rách.
- Đúng là khôn nhà dại chợ, bị giặc đem bán còn quỳ liếm cảm ơn giặc.
Không khí vui sướng tràn trề khắp phòng làm việc.
Quả thực, tình thế Đại Việt hiện giờ rất tốt đẹp, trong nước yên ổn, ngoại bang nể sợ.
- Điểm trọng yếu của chúng ta là tuyên bố chủ quyền với phía tây Đại Nam.
- Sớm muộn gì cũng sẽ đưa quân sang đánh chiếm.
- Còn Nguyễn Vương, đem tặng cho hậu nhân Tây sơn xử lý, cuối cùng đem xử trước tượng Bùi Thị Xuân, an ủi linh hồn trên trời của bà.
- Khi nào thương thảo xong thì tổ chức họp mặt chính thức ký kết.
Đây là yêu cầu mà Trần Tí đưa ra cho Hà Anh Huy.
Trần Tí không muốn hiện tại buộc đế quốc Anh phải tuyên chiến với mình, vẫn còn đang chờ đợi cơ hội từ thế chiến.

Vậy nên trên cơ bản anh sẽ không vội t·ấn c·ông tây Đại Nam khi chưa chuẩn bị kỹ lưỡng.
Nhưng chỉ cần có cơ hội, chắc chắn toàn bộ lãnh thổ phải được thống nhất.
Nên điều kiện tiên quyết rõ ràng là không có một hiệp định cụ thể về lãnh thổ, khiến Đại Việt và Pháp vẫn nằm ở trạng thái giao tranh.
Chỉ là tạm thời kiềm chế chờ thời cơ tốt hơn.
Còn về phía Bùi Thị Xuân và con cái của vua Quang Trung.
Sau khi giành lại Phú Xuân, Trần Tí đã tiến hành phục hồi danh dự cho vương triều Trường Sơn, rất nhiều tượng thờ Bùi Thị Xuân xuất hiện.
Điều này khiến người Việt ở Đại Nam càng tăng thêm lòng yêu nước, trung thành chứ không phải thờ phụng tư tưởng bán nước kiếm tiền ăn chơi như Nguyễn Vương.
Nhiều người dân khốn cùng hận không thể ăn thịt, uống máu Nguyễn Vương nên chắc chắn hài lòng khi nhìn thấy Nguyễn Vương bị hành quyết.
Đây có thể xem là tận dụng rác thải.
Dù sao miếng giấy chùi đít cũng có giá trị của mình.
Đang lúc bàn bạc việc nước quan trọng.
Đột nhiên, Trần Tí cảm thấy trong cơ thể có nguồn sức mạnh bừng bừng tuôn trào ấm áp như vầng thái dương.
Anh cố giữ bình tĩnh, cho Hà Anh Huy đi ra ngoài rồi hỏi:
- Trợ lý Hồng, chuyện gì vậy?
- Cậu chủ, trước kia Nguyễn Vương phá hỏng long mạch, tìm cách đày đọa dân Việt làm nô lệ ngoại bang.
- Nhưng sau nhiều chiến dịch thành công liên tục, Đại Việt đã đánh vỡ lời nguyền, long mạch đã được hồi phục lại, cơ thể của ngài đang phản ứng với việc này.
- Không chỉ sức khỏe, tuổi thọ của cậu chủ cũng sẽ được tăng lên cùng với quốc vận Đại Việt.
Theo lời Trần Tí nói, toàn bộ làn da của anh đỏ lên, bên tai văng vẳng tiếng rồng ngâm hướng dãy trường sơn.
Toàn bộ người Việt đột nhiên cảm thấy trên người thiếu đi gông xiềng nào đó, trở nên khỏe mạnh, vui vẻ hẳn ra một cách khó hiểu.
Chỉ có những bậc thiền sư đắc đạo mới biết chuyện gì vừa xảy ra, vui mừng ca thán:
- Vận nước đang lên, thiên hạ thái bình, dân chúng an khang.
- Thời đại nước Việt siêu cường sắp tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.