Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 273: Cái kết kẻ phản quốc (1)




Chương 273: Cái kết kẻ phản quốc (1)
Ngày tết nguyên đán đến gần, người dân nô nức tiễn biệt cái cũ, chào đón những điều mới mẻ tràn đầy năng lượng đến gần.
Với tư cách là ngày lễ lớn nhất trong năm của người Việt, từ dân thường cho đến quan lại đều tạm ngơi nghỉ và trở về quê nhà sum họp cùng nhau.
Nhưng có người lại chẳng biết gặp ai mới tính là người nhà.
Bởi vì xung quanh gã ta chỉ có ngoại bang và tay sai.
Nguyễn Vương, một tên vua chạy bán nước buôn dân đang vò đầu bứt tái đi qua đi lại trong cung cấm, đôi mắt liến thắng nhìn qua lính tây và long kiều canh giữ bên ngoài.
Gọi là cung cấm cho oai vậy thôi chứ cũng chỉ như cái nhà tù hạng sang được bao vây bởi súng ống, q·uân đ·ội tây dương.
Đúng vậy, Nguyễn Vương luôn bị bao vây bởi ngoại bang tây dương và long kiều.
Còn thân tín của gã ta thì chỉ nằm mộng hoặc vào trại giam Đại Việt mới thấy được.
- Mẹ kiếp, tại sao người Pháp lại muốn đàm phán với Đại Việt.
- Đánh nhau đi chứ, đánh mạnh vào!
- Mình đã phải bán vợ, đợ con, buôn dân, phản quốc chỉ để quỳ liếm người tây dương.
- Bây giờ tây dương thất thế thì biết chạy đi đâu?
Nguyễn Vương không nghi ngờ việc người Pháp sẽ bán đứng mình mà chỉ lo lắng lỡ tây dương thua trận thì phải tiếp tục chạy trốn, sống cuộc đời khổ sở ăn đá ăn sỏi.
Ở trong suy nghĩ của Nguyễn Vương thì tây dương là ánh sáng văn minh, sẽ không bao giờ phản bội người khác giống như những chiếc bánh vẽ thơm ngon mà Mỹ ban phát cho người dân Phi Líp Pin vậy.
Thêm nữa, tinh thần của Nguyễn vương đã không còn suy nghĩ được bình thường, càng ngày, gã ta càng giống như một con ác quỷ thèm khát ăn tươi, nuốt sống.
Phần lớn thời gian đều đắm chìm trong ác mộng kinh dị.
Đây là do ảnh hưởng từ ác linh Cẩu Đản đã nhập vào người Nguyễn Vương từ trước. (trong lần phá hủy long mạch Đại Việt)

Đã khá lâu rồi, Nguyễn Vương chưa từng ăn món gì được nấu chín, đa phần là máu trẻ em và thịt sống mà theo cách người phương tây gọi là “giàu dinh dưỡng”.
Đột nhiên Nguyễn Vương nhận thấy một việc bất thường.
Binh lính người Pháp thì thầm nói với nhau gì đó rồi rút đi hết.
Chưa chờ hắn kịp hỏi chuyện gì xảy ra thì một đoàn người Long Kiều mang theo việt gian bán nước cầm súng lao vào.
- Bắt lấy Nguyễn Vương.
- Anh em, lao lên kiếm tiền sắm mồi nhậu nào.
Theo lệnh của long kiều, những đám việt gian gắn trên tay dải băng “quân lực đại nam cộng hòa” tràn vào bắt giữ Nguyễn Vương.
Mỗi tên được trang bị súng ống đào thải của tây dương, mặc trang phục, đi giày đến từ tiền mồ hôi nước mắt người dân bị giặc Pháp bóc lột.
Sau khi tràn vào Đại Nam, người Pháp đã cho thành lập quân đoàn tay sai quân lực Đại Nam cộng hòa với phương châm dùng người Việt để g·iết người Việt, vét cạn cho đến giọt máu của người Việt cuối cùng.
Ở trong mắt của tầng lớp thượng lưu, đây là một đám chó săn do người Pháp nuôi dưỡng bằng xương máu nhân dân, không hơn không kém.
Bởi vậy nên Nguyễn Vương chỉ thẳng mặt chửi:
- Chúng mày là ai?
- Cảnh vệ đâu, cảnh vệ mau tới, bắt ngay cái lũ tiện dân này lại cho ta.
- Đám chó săn tiện dân sao dám đặt mũi giày vào tòa nhà của nước Pháp vĩ đại.
Vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra nên Nguyễn Vương chỉ vào đám lính người việt đe dọa, hắn cho rằng bản thân quỳ liếm tây dương nhiều như vậy rồi, cắt bao nhiêu đất, bán bao nhiêu dân, chí ít cũng được xem như công dân hạng bét của người da trắng, cao quý hơn tiện dân da vàng.
Ở trong suy nghĩ của Nguyễn Vương, chỉ có ngoại bang tây dương mới khiến gã phải khúm núm, còn đám chó săn quân lực đại nam cộng hòa do Pháp và Long Kiều dựng lên chả là cái thá gì cả.
Nhưng bỗng giọng nói hài hước vang lên:
- Cảnh vệ?

- Chúng ta chính là cảnh vệ đây.
Một người mặc quân phục của người Pháp bước ra, thể hiện vóc dáng oai vệ.
- Trương Đức Thiệu, mày… sao mày dám, không sợ quan tây bắt sao?
Nguyễn Vương run giọng sợ hãi.
Bởi vì Trương Đức Thiệu là chó săn trung thành bậc nhất của Pháp, từng được cử đi học và trở thành sĩ quan nên xét về vai vế có khi cao hơn “công dân hạng 3” như Nguyễn Vương.
- Ha ha ha!
- Đúng là thằng đần, đến giờ phút này còn mơ mộng đến quan tây sẽ cứu mày sao.
- Đừng có ngu nữa.
- Chúng tao sẽ lật đổ bạo chúa phong kiến như mày, xây dựng nên “dân chủ” với “văn minh” theo chuẩn phương tây.
- Chúng mày đâu, lên!
Trương Đức Thiệu phất tay một cái, hàng hàng lớp lớp binh sĩ hồ ạt lao lên cầm báng súng giã đôm đốp vào mặt tên bán nước Nguyễn Vương, khiến hắn b·ất t·ỉnh nhân sự.
Chờ sau khi đóng gói Nguyễn Vương trong một chiếc quan tài để gửi tới Đại Việt thì Trương Đức Thiệu mới khúm núm tới trước mặt Trương Mỹ Lan báo cáo.
- Bẩm long kiều đại nhân, thằng chó Nguyễn Vương đã bị đóng gói đưa sang Đại Việt rồi.
- Về đối ngoại, chúng ta sẽ nói Nguyễn Vương bỏ chạy không biết tung tích.
- Sẽ không để quan tây đại nhân mang tiếng “phản bội”.
Trương Mỹ Lan hài lòng:

- Ừ, làm tốt vào!
- Đây là nhiệm vụ của các quan tây, không được để lộ rằng chúng ta bán Nguyễn Vương cho Đại Việt.
- Khi thành công, mày sẽ được làm tổng thống Đại Nam Cộng Hòa, thỏa thích vơ vét, bóc lột của dân nghèo, ăn sung mặc sướng.
- Nhưng nhớ kỹ, mày chỉ là con chó của long kiều tụi sao sử dụng để lừa gạt đám dân Việt hạ tiện mà thôi, đừng ảo tưởng về sức mạnh bản thân.
- Ông chủ thực sự trên lãnh thổ này là long kiều tụi tao và quan tây.
- Dạ vâng, em biết mà!
Trương Đức Thiệu cúi thấp đầu, không dám nhỉn thẳng mặt chủ nhân bề trên.
Dù cho ông ta có là tổng thống của Đại Nam Cộng Hòa cũng chỉ như con chó mà long kiều nuôi.
Dù sao 90% tài sản trên lãnh thổ Đại Nam hiện tại đều nằm trong tay Long Kiều.
- Ha ha ha, đúng là chó ngoan, dân tộc này quả nhiên đã bị Nguyễn Vương thuần hóa làm súc vật hai chân, ha ha ha.
Tiếng cười càn rỡ của đám người long kiều vang vọng trên lãnh thổ tây Đại Nam cho thấy tình thế bết bát thế nào.
Ở phía ngoài đường, thậm chí có những “chợ heo” sầm uất nức tiếng, nơi mà hàng trăm gái Việt đứng thành hàng cho giặc tây lựa chọn, dắt đi như con vật, một cảnh tượng mà đến cả kinh đô JAV cũng không thể nào so sánh được.
Đâu đó bên đường vang lên tiếng vè “Thứ nhất sở tây, thứ nhì gái đĩ, thứ ba ma cô, thứ tư tướng tá.”
Người lao động, binh lính bình thường thậm chí gặp gái m·ại d·âm phục vụ lính tây dương còn phải cúi đầu hô một tiếng “tây phu nhân” để thể hiện địa vị khác biệt.
Thậm chí những gái m·ại d·âm có tiếng trong lính Pháp thậm chí còn quyền uy hơn cả quan to người Việt.
Xung quanh các khu “chợ heo” người nước ngoài nghe tiếng mà đến, tấm tắc trầm trồ về sự “thịnh vượng” nơi đây, tranh nhau chăn dắt những súc vật trong chợ.
Mọi thứ như phẩm giá, đạo đức đều bị nghiền nát dưới nắm đấm và họng súng của thực dân, đế quốc xâm lược.
Cảnh tượng thảm thương của một dân tộc lại trở thành trò vui tiêu khiển của quân xâm lược ngoại bang.
Chỉ có những người thực sự trải qua cảnh diệt quốc vong nô, nước mất nhà tan, nam làm cu ly, nữ làm gái thì mới biết hai tiếng tuyệt vọng có bao nhiêu chữ cái.
[Đây đều là những sự việc có thật trong lịch sử, có thể tìm thấy dễ dàng nếu tìm đọc bên ngoài tư liệu của truyền thông phương tây.
Trong thời kỳ Mỹ c·hiếm đ·óng, nghề làm gái ở miền nam phổ biến tới mức cứ khoảng ba mươi người phụ nữ thì có một người làm gái phục vụ cho lính Mỹ (200 nghìn người /15 triệu tổng dân số).]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.