Chương 307: Đại Âu Chiến (3)
Alsace-Lorraine, một khu vực tương đối xa lạ với người dân châu á thời hiện đại, thậm chí phần lớn không hề biết đến nơi như vậy.
Nhưng đối với cư dân châu âu cận đại thì Alsace-Lorraine là khách mời quen thuộc trên trang nhất các tờ báo đương thời.
Alsace-Lorraine giống như một cô nàng xinh đẹp nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình bá đạo tổng tài tranh sủng, vừa là bạch nguyệt quang của chàng Pháp giàu có, vừa bị thiếu soái Đức bá đạo bắt về làm phu nhân, yêu hận tình thù kể suốt 999 tập không hết.
Không những “tình sử” chồng chéo, cô nàng Alsace-Lorraine còn chứa nhiều tài nguyên quý giá mà cả Đức với Pháp đều thèm nhỏ dãi, không khác gì cục mỡ trước miệng mèo.
Cứ nhìn cách xứ tự do chăm chỉ đi ban phát dân chủ cho những nước nhiều dầu mỏ thì đủ biết Pháp và Đức phải hằm hè, cạnh khóe lẫn nhau tranh đoạt tài nguyên ở đây thảm khốc đến mức nào.
Vậy nên việc nước Pháp mất đi Alsace-Lorraine sau c·hiến t·ranh Pháp – Phổ trở thành nỗi đau thấm sâu trong trong từng tế bào của chú gà trống gô loa, khiến họ nung nấu kế hoạch đem vùng Alsace-Lorraine trở về với mình chục năm không ngừng nghỉ.
Đoàng!
Đoàng!
Đoàng!
- Xung Phong!
- Thu hồi lãnh thổ!
- Vì nước Pháp!
Hàng chục ngàn lính Pháp hồ hởi cầm súng gắn lưỡi lê xông về phía trận địa của Đức, bất chấp t·hương v·ong ngày càng tăng cao của đồng đội bên cạnh.
Những tiếng súng nổ đùng đoàng bên tai cùng với đạn pháo tung hoành cũng chẳng thể ngăn cản được dục vọng chiếm lĩnh Alsace-Lorraine đang dâng trào của người Pháp.
Bọn họ, những thanh niên trẻ tuổi người Pháp bị những bài báo tuyên truyền của tộc người cáo, sẵn sàng liều c·hết lên chiến trường vì các mỏ tài nguyên.
Tất nhiên, truyền thông sẽ dùng những từ ngữ hoa mỹ khác như vì chiến thắng, vì nước Pháp nhưng bản chất không hề thay đổi.
Đoàng!
Viên đạn bắn ra từ chiến hào xuyên thẳng qua trán, g·iết c·hết một người lính Pháp ngay lập tức.
Anh ta bật ngửa ra đằng sau, máu bắn lên không trung sóng sánh như sương sớm trước bình minh.
Cả hai phía đều có binh sĩ Pháp đi ngang qua bị dính máu vào tay áo, bức ảnh người yêu ngọt nước nơi quê nhà tuột khỏi túi bị giẫm lên ngay lập tức.
Không ai quay đầu nhìn lại, tất cả bị miếng mồi thơm ngon là Alsace-Lorraine và tiếng thúc dục từ các tướng lĩnh ở đằng sau ép phải lao lên bằng mọi giá.
- Tiến lên!
- Tràn ngập lãnh thổ!
- Xông tới chiến hào!
- Không cho phép dừng lại..
Dòng thời gian giống như bị bẻ cong lại trở nên gấp gáp đến lạ thường.
Ở phía hậu phương quân Pháp, Đại Pháo được chở đến nhắm vào quân Đức đang rút lui chậm rãi.
Rút kinh nghiệm từ c·hiến t·ranh Pháp Phổ, người Pháp cuối cùng cũng mua được pháo để nã liên tục như muốn chứng minh sức mạnh của đế chế Pháp.
Tất nhiên, vẫn là loại pháo giá cắt cổ do tộc người cáo độc quyền ép mua ép bán.
Mặc dù hỏa lực èo uột, không bằng pháo lép của Đại Việt sản xuất nhưng nhìn bề ngoài vẫn nổ rất vang, dần dần tạo ảo giác rằng họ có thể đẩy lui người Đức.
Nhưng trên thực tế, Pháp đang bị rơi vào cái bẫy của người Đức giăng ra.
- Lên đạn!
- Bắn!
- Lui lại!
Hàng trăm lính Đức ở dưới chiến hào thuần thục vừa đánh vừa lui đúng theo chiến thuật đặt trước.
Mỗi khi đạn pháo lao tới, họ lại cúi người rút lui dọc theo các tuyến đường hầm đã chuẩn bị trước, chờ lúc bộ binh Pháp xung phong liền sử dụng mìn, lựu đạn và bắn tỉa hạ gục.
Đạn pháo không thể gây được quá nhiều sát thương cho lính Đức dưới chiến hào, trong khi bộ binh Pháp xung phong chẳng khác nào cái bia tập bắn, rụng như sung.
Quân Pháp lúc này vẫn chưa được trang bị xe tăng vì tộc người cáo mua chuộc với lý do đế chế Pháp siêu vĩ đại không cần xe tăng.
Nhưng thực chất vẫn là ở kỹ thuật, trong khi Đại Việt đã sản xuất mẫu xe tăng mới thì các xưởng tư bản đế quốc vẫn không chịu đầu tư sản xuất vì sợ tốn kém.
Tất cả dẫn tới quân Pháp không có khả năng đột phá phòng tuyến của quân Đức nhanh chóng, dần dần bị dắt mũi vào cuộc chơi tiêu hao lấy mạng người lấp chiến hào.
- Báo cáo!
- Tập đoàn quân số hai của Pháp đã tràn qua Lorrraine và chuẩn bị chiếm được Mulhouse.
- Tuy nhiên, thiệt hại của quân Pháp trong lúc tiến công là rất lớn, n·gười c·hết đầy đồng.
Lính liên lạc của Đức thông qua máy liên lạc báo cáo gấp về bộ chỉ huy tình hình thực địa.
Đây là ứng dụng mới nhất học theo Đại Việt của người Đức, xây dựng hệ thống chỉ huy nhanh chóng, tập trung và kỷ luật.
Phía bên kia đường đây, khi hay tin quân Đức đánh mất lãnh thổ, tướng lĩnh Đức không những không tức giận mà còn vui mừng:
- Tốt!
- Ra lệnh cho toàn quân lui lại, dụ cho kẻ địch vượt sông.
- Chia ra các nhánh bao vây, chờ khi quân Pháp mắc bẫy thì tổng phản công.
- Rõ!
Theo lệnh của bộ chỉ huy, các sư đoàn Đức mau chóng rút về, tạo ra ảo giác rằng người Pháp đang thắng thế.
Tất cả đúng với nhiệm vụ ngay từ đầu mà bộ chỉ huy Đức giao cho binh sĩ ở khu vực Alsace-Lorraine là rút lui từ từ, tiêu hao sinh lực địch tối đa.
Nếu có góc nhìn thượng đế, người ta sẽ phát hiện một sự thật thú vị là quân Pháp đang bị dụ dỗ sâu vào khu vực Alsace-Lorraine và quân Đức đang giãn ra theo đường vòng cung.
Cùng lúc đó, xe tăng Đức đã tiến tới chặn đường lui ở phía sau quân Pháp, tạo thành thế bánh mì kẹp thịt kinh điển.
Đáng tiếc, người Pháp hoàn toàn không nhận ra mình giống như con chuột tham mồi bị đưa vào bẫy.
Trải qua ba ngày chiến đấu, quân Pháp chiếm được gần hết miền Alsace đã tự hào tuyên bố:
“Hỡi những người con miền Alsace, sau 44 năm chờ đợi trong lầm than, các chiến sĩ Pháp một lần nữa đặt chân lên mảnh đất của quê hương vinh dự của các bạn.
Họ là những người tiên phong thực hiện công cuộc Rửa hận lớn lao của chúng ta.
Giờ đây, chỉ cần vượt sông Saar nữa là sẽ rửa sạch vết nhơ c·hiến t·ranh Pháp – Phổ.”
Các tướng lĩnh Pháp dõng dạc tuyên bố trước những chàng lính trẻ lấm lem v·ết m·áu với sự cuồng nhiệt vô hạn.
Những cậu thanh niên trẻ cụt tay, cụt chân, máu me khắp người vẫn đang điên cuồng hô hào mà không biết phía sau lưng tồn tại ánh mắt xem thường, hài hước.
Ở phía trên lầu phố xa hoa, các tài phiệt người cáo đang ngồi trên bàn tiệc chứa đầy máu tươi và thịt tái.
Họ vừa nhìn xuống những người lính Pháp thảm hại, vừa vui vẻ bàn tán phân chia lợi ích khoáng sản thu được từ khu vực Alsace-Lorraine.
- Nói trước rồi đấy nhé, quặng sắt ở đây là của gia tộc chúng tôi.
- Ok, còn chúng tôi lấy mỏ than!
- Tôi thì sẽ thầu hết trang trại màu mỡ.
- Còn dân Pháp, chỉ là cu li của chúng ta thôi, ha ha ha!
Tiếng cười nói càn rỡ xen lẫn với khung cảnh tràn ngập sắc đỏ máu me như thể hiện bản chất sâu xa của cuộc chiến này.
Từ rượu rang đỏ lòm, dao nĩa dính máu hay cái mồm ngấu nghiến nhai đều mô tả đầy đủ một bức tranh sống động về chuỗi thức ăn tự nhiên.
Đúng vậy, cuộc c·hiến t·ranh giành Alsace-Lorraine trên thực tế phục vụ cho lợi ích của tài phiệt đế quốc, đó là lý do quân Pháp hoàn toàn bỏ quên Bỉ để lao qua c·hiếm đ·óng Alsace-Lorraine màu mỡ tài nguyên.
Nếu như một tướng lĩnh vì nước vì dân, khi hay tin quân Đức cho xe tăng đột phá Bỉ, thọc sâu vào Pháp thì đã nhanh chóng triệu tập q·uân đ·ội phòng thủ bởi quân Đức có thể t·ấn c·ông Paris hoặc bao vây quân Pháp tại biên giới ngay sau đó.
Nhưng nước Pháp trả qua thời gian dài bị tài phiệt người cáo và đế quốc Anh đã giống như con rối, bị thao túng liều c·hết đánh chiếm Alsace-Lorraine cho tộc người cáo mà bỏ quên những nguy hại về chiến lược.
Và bất kỳ sự ngu xuẩn nào đều phải trả giá.