Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 308: Đại Âu Chiến (4)




Chương 308: Đại Âu Chiến (4)
Sáng hôm sau, q·uân đ·ội Pháp hồ hởi xách ba lô lên đường chuẩn bị vượt sông.
Các chiến binh trẻ tuổi người Pháp đã tưởng tượng ra cảnh đánh bại quân Đức và trở về đón nhận hoa tươi cùng những cái hôn nồng nhiệt từ bóng hồng Paris.
Hàng chục khẩu pháo với vết bánh xe hằn sâu xuồng nền đất được thi nhau đẩy về phía trước, hướng tới chỗ cầu phao, thuyền vận tải.
- Cố lên!
- Chiến thắng sắp tới!
- Cùng nhau đánh bại nước Đức, khôi phục vinh quang.
Toán lính đầu tiên bước lên thuyền vẫy tay chào về phía đất Pháp phương nam rồi tươi cười đặt chân tới Saarburg, khu vực bên kia bờ sông do quân Đức kiểm soát.
Mang theo niềm tin về chiến thắng sắp tới, binh lính pháo nhanh chóng được chào mừng bởi… những tràng pháo vang dội lội lên đầu.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ở bên kia chiến tuyến, quân Đức đã sớm huy động từ trước hàng trăm khẩu pháo bao vây xung quanh.
Chúng liên tục nã đạn lên đầu quân Pháp vốn vừa mới đổ bộ trơ trọi giữa đồng không mông quạnh, chẳng có lấy một cái hố để nấp.
Những cột nước bắn thẳng lên trời tung tóe, hòa lẫn với máu tươi và xác c·hết tan nát lẫn lộn với nhau khiến ngay cả binh sĩ dày dạn kinh nghiệm nhất cũng phải lạnh gáy.
Nụ cười trước đó nhanh chóng trở thành nỗi sợ hãi vô cùng vô tận thất thanh.
- Cứu với!
- Mau rút lui!
- Không được, phải xông lên!
- Pháo bên ta đâu, mau bắn trả.
Quân Pháp chỉ suy cho đội pháo binh mau chóng dỡ xuống thuyền, liệu mạng bắn trả dưới mưa bom bão đạn của quân Đức.
Nhưng sai lầm không thể được sửa chữa chỉ bằng một chút niềm tin và nỗ lực nhất thời.

Ầm!
Ầm!
Ầm!
Trải qua mười lượt đấu pháo, quân Đức học tập kinh nghiệm của Đại Việt, tập trung hỏa lực, quân tán hỏa khí với ưu thế áp đảo về pháo đã khiến quân Pháp tổn thất nặng nề.
Hơn một nửa số pháo quân Pháp còn lại chỉ là đống sắt vụn trong khi tổn thất của Đức hầu như không đáng kể.
Nhưng các tướng lĩnh Pháp vì sự thúc dục của tộc người cáo, nôn nóng muốn chiếm vùng Alsace-Lorraine để nhận tiền hoa hồng nên liên tục hô hào:
- Xông lên!
- Vì túi tiền, à nhầm vì nước Pháp!
- Dũng cảm!
- Cùng tiến lên!
Bất chấp t·hương v·ong, quân Pháp vẫn buộc phải lao vào cối xay thịt như con thiêu thân theo mệnh lệnh kẻ khác.
Bộ binh tràn về hướng quân Đức với tốc độ cao với hi vọng sẽ tiếp cận được trận địa pháo binh, tránh tình trạng thành bia ngắm di động.
Nói thực lòng thì đây không phải là lựa chọn quá kém trong tình thế áo đảo về sức mạnh.
Nhưng nên nhớ đối thủ của họ lúc này là đế chế Đức hùng mạnh chứ không phải nông dân thuộc địa.
Quân Pháp vừa phải chủ động t·ấn c·ông và chẳng có pháo binh yểm trợ trong khi quân Đức đã bố trí sẵn trận địa, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết ai có lợi hơn.
Đấy là còn chưa bàn tới chênh lệch về tố chất binh lính khi phần lớn quân Pháp vội vã động viên ra chiến trường chứ chẳng phải quân nhân chuyên nghiệp.
Kẻ trước ngã xuống, người sau tiến lên, số lượng t·hương v·ong ngày càng nhiều và không thấy điểm dừng, tinh thần người Pháp nhanh chóng hạ xuống, quay đầu bỏ chạy.
Hoàng hôn rực lửa màu máu dần chiếu xuống mảnh đất bị nguyền rủa, quân Đức cảm thấy điều kiện đạt tới, quyết định đổi chiều gió.
Một tiếng “xung phong” vang lên xua quân tiến công, hàng trăm ngàn lính Đức ồ ạt bủa vây ra từ mọi phía.
Lúc này, các tướng lĩnh Pháp mới nhận ra họ đã bại trận từ lúc nào không hay, vội vàng bỏ chạy và cầu cứu đồng minh chư hầu của đế quốc Anh.
Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, quân Pháp đã b·ị đ·ánh lùi về sông, quăng mũ vứt súng, vắt chân lên cổ mà chạy.

Nếu không phải may mắn đế quốc Anh cùng chư hầu tới hỗ trợ thì có khi Paris đã có thể đầu hàng.
Nhưng dù có hàng trăm ngàn lính chư hầu Anh Quốc tới thì cũng khó lòng giữ được khu vực Alsace-Lorraine.
Sớm muộn gì quân Pháp cũng phải tiếp tục chạy trốn về phía mà Đức đã đặt sẵn xe tăng chặn đường.
Đêm khuya, trăng mọc trên đầu, vẫn là bàn tiệc cũ nhưng nội dung đã thay đổi hoàn toàn.
Tiếng rên rỉ ỉ ôi lan rộng khắp sân cho thấy tổn thất quân Pháp nghiêm trọng đến thế nào.
Nhiều người hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu và chỉ muốn đầu hàng về nhà.
Trên nhà hàng, một tài phiệt tộc người cáo bực bội cầm dao chém cạch cạch vào miếng bò bít tết cháy xém.
Miếng thịt bò bị nấu quá kỹ, vừa dai, vừa cứng khiến ông ta hầu như mất kiên nhẫn đập mạnh dao xuống.
- Xoảng!
Chiếc đĩa bị nứt làm đôi, kêu loảng xoảng khiến phục vụ giật mình chạy lại thu dọn:
- Ngài Smith, để chúng tôi đổi lại đĩa khác.
Nhưng đáp lại là cú hất tay thô bạo.
- Dẹp mẹ đi!
- Có mỗi miếng bò bít tết cũng nấu không xong, tao muốn ăn tái, tái tới mức còn thấy máu, hiểu không?
- Đuổi việc đầu bếp, thay đứa khác vào!
Toàn bộ phục vụ của nhà hàng im thin thít, cúi đầu thu dọn, không có bất kỳ ai dám nói tiếng nặng, tiếng nhẹ với tài phiệt đang đổi giận.
Muốn phục vụ người giàu, phải tự coi mình trở thành người câm điếc.
Đây chính là kinh nghiệm xương máu mà biết bao nhiêu người phục vụ phải đánh đổi cả mạng sống mới biết được.
Nhưng hôm nay quý ngài Smith có vẻ muốn tìm một cái bao cát trút giận.
Ông ta cố ý dùng giày da giẫm mạnh lên tay nhân viên phục vụ.
Mảnh vỡ đâm sâu cắt da cắt thịt khiến người phục vụ đau đớn, buột miệng thất thanh:
- Á!!!
Kêu đau là bản năng của con người, đáng tiếc “Smith” kia không chấp nhận quyền con người của tiện dân:

- Câm mồm!
- Mày hét lên làm bẩn lỗ tai cao quý của tao.
- Giám đốc đâu!
- Lôi thằng này ra ngoài xử lý!
Hai chữ “xử lý” ở đây hiển nhiên không phải hiểu theo cách bình thường.
Trong những bữa tiệc quý tộc xa hoa, “xử lý” mang ý nghĩa biến mất vĩnh viễn không để lại vết tích giống y như bọt biển phù hoa.
Giám đốc nhà hàng không thể làm trái ý tài phiệt đang thống trị thế giới, cúi thấp đầu tới gần người phục vụ đáng tái mét mặt mày với khẩu súng lục trên tay.
Trong đầu mọi người đã nghĩ tới viễn cảnh một cái xác vô danh nổi lềnh bềnh trên sông vào sáng mai mà chắc chắn chẳng ai để ý tới.
Ngay lúc tưởng chừng như một mạng sống nhỏ bé sắp rơi ra thì giọng nói trầm tính ở vị trí chủ trì vang lên:
- Được rồi!
- Một con chuột nhắt thôi, không cần làm nghiêm trọng tới mức ấy.
- Lui ra đi!
Những lời này khiến người phục vụ xấu số vui mừng đến phát điên, quỳ lạy dưới đất để đáp tạ ân huệ không g·iết.
Thực tình không biết nguồn gốc tai họa cũng đến từ chính những kẻ tàn ác dính đầy mùi tiền này.
Chúng chỉ đôi lúc vứt xuống những ân huệ vốn dĩ là quyền con người nhưng lại khiến kẻ khác phải cảm ơn vì điều đó.
Tất nhiên, bữa tiệc này không phải là để giảng đạo lý về cách thao túng và thống trị tiện dân, người chủ trì đuổi kẻ hầu ra ngoài rồi bắt đầu bàn chuyện:
- Không ngờ quân Đức lại thiện chiến như vậy.
- Quân Pháp c·hết rất nhiều, đã không còn khả năng chiến đấu nữa với chênh lệch quân số như vậy.
Ở thời này, nước Đức thậm chí còn lớn hơn Đức ở thời hiện đại với quân số đông hơn Pháp không ít.
Đã thế còn chiếm ưu thế trên chiến trường nên rõ ràng cứ tiếp tục thì Pháp sẽ sụp đổ.
- Mà một khi Pháp thua trận thì bao nhiêu công sức tẩy não, c·ướp đoạt của chúng ta đổ sông đổ bể.
- Nên nhớ, Đức là một đế quốc theo chủ nghĩa dân tộc, họ sẽ không dễ dàng để tư bản thao túng tất cả.
- Chỉ có đánh sập đất nước của họ, chia cắt ra thành nhiều miếng nhỏ mới dễ bề cai trị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.