Cánh Bướm Vại Mật - Giá Oản Chúc

Chương 39: Chương 39




Lục Niệm không ngờ tốc độ của Kim Trường Minh lại nhanh đến vậy. Ngay trong ngày hôm đó, thủ tục bảo lãnh đã được hoàn tất.

Đặng Hựu Thiên tiễn Lục Niệm ra ngoài: “Cô không được rời khỏi Hồng Kông.”

Kim Trường Minh lịch sự đáp: “Sếp Đặng, chúng tôi mong vụ án sớm được phá.”

Xe đỗ bên ngoài sở cảnh sát, Kim Trường Minh mở cửa xe: “Lục tiểu thư, tôi đã sắp xếp chỗ ở cho cô.”

“Cảm ơn luật sư Kim.”

“Không có gì.”

Nơi ở mà Kim Trường Minh nhắc đến là một căn biệt thự trên sườn đồi. Những cột đá được chạm khắc tinh xảo, sảnh lớn rộng rãi, trên tường treo một bức tranh khổng lồ mang vẻ lộng lẫy và cổ điển. Lục Niệm đã dần quen với phong cách của tầng lớp thượng lưu mà những người này thuộc về.

Phòng cô ở nằm trên tầng hai.

Cô đi tay không, chẳng mang theo thứ gì.

Kim Trường Minh nói: “Lục tiểu thư, ở đây có đầy đủ các đồ dùng sinh hoạt, nhưng tủ quần áo chỉ có đồ của nam, tạm thời cô phải chịu thiệt một chút. Khi nào có thời gian, tôi sẽ chuẩn bị quần áo cho cô.”

“Tôi có chỗ để ở đã là may mắn lắm rồi.”

“Cô nghỉ ngơi trước đi.” Kim Trường Minh nói xong thì rời khỏi.

Lục Niệm đi tắm, rồi tìm trong tủ quần áo một chiếc áo sơ mi trắng và quần dài màu đen. Áo thì rộng thùng thình, còn quần thì quá dài. Cô buộc phần gấu áo thành một nút, xắn gấu quần lên mấy nấc.

Cô nằm xuống giường.

Cảnh sát không phải không có lý khi nghi ngờ hung thủ là cô. Từ những gì có trong tay, cô chính là nghi phạm hàng đầu.

Nếu cảnh sát muốn nhanh chóng kết thúc vụ án, cách tốt nhất chính là ép cô nhận tội. Cảnh sát không có bằng chứng trực tiếp chứng minh cô là hung thủ, nhưng ngược lại, cô cũng không thể chứng minh mình vô tội. Xác chết được phát hiện trong tủ quần áo của cô, cô lại không có chứng cứ ngoại phạm vào thời điểm nạn nhân qua đời. Cùng với đó là một loạt trùng hợp, như thể có ai đó cố tình sắp đặt để gài bẫy cô.

Hùng Kiến chết vì suy hô hấp.

Trên người gã chỉ có một vết thương rất nhỏ. Độc tố của ốc nón(*) có thể gây tê liệt tạm thời các chi và dẫn đến khó thở kéo dài. Độc tính của ốc nón rất mạnh, chỉ cần một vết đâm nhỏ cũng đủ gây chết người.

[*] 芋螺 (ốc nón) là một loài ốc biển thuộc họ Conidae. Vỏ của ốc nón có hình xoắn ốc dạng hình nón, bề mặt vỏ thường mịn và bóng, với màu sắc và hoa văn rất đa dạng, thường có các màu như trắng, nâu, hoặc vàng. Một số loài ốc nón có khả năng tiết ra độc tố thần kinh qua kim chích (radula) của chúng. Độc tố này được dùng để săn mồi, chủ yếu là các loài cá, động vật giáp xác, hoặc động vật thân mềm khác. Trong ứng dụng y học, nọc độc của ốc nón chứa các hợp chất hữu ích, đặc biệt là conotoxin, được nghiên cứu và phát triển trong lĩnh vực y học, như thuốc giảm đau hoặc điều trị các bệnh về thần kinh.

Cô trằn trọc trên giường, không sao ngủ được. Chỉ nghĩ thôi cũng chẳng ích gì. Cô ngồi dậy, quyết định xuống vườn đi dạo.

Trước đó cô chưa hỏi Kim Trường Minh về chủ nhân căn biệt thự này. Một người có khả năng mua được một ngôi nhà xa hoa như thế này ở Hồng Kông chắc chắn không phải nhân vật tầm thường. Cô đoán, có lẽ là của Bành An?

Nhưng khi xuống cầu thang và nhìn thấy một người, cô biết mình đã đoán sai.

Trên chiếc sofa bọc da màu xám đậm, Trần Triển Tinh vắt chân, vẻ thong dong. Trên tay anh ta cầm một ly rượu vang. Nghe tiếng động, anh ta ngẩng đầu nhìn qua.

Lục Niệm đang mặc chiếc áo sơ mi của anh ta. Áo quá rộng, phần gấu áo được cô buộc lỏng lẻo ở eo. Còn chiếc quần thì phải thắt dây lưng rất chặt, làm nổi bật vòng eo thon nhỏ. Gấu quần được xắn lên, để lộ cổ chân mảnh mai và một phần da thịt trắng nõn.

Lúc này, Trần Triển Tinh vô cùng yêu thích chiếc áo sơ mi của mình, nhất là khi nó được mặc trên người Lục Niệm, khiến cô trông vừa nhỏ nhắn vừa quyến rũ. Chỉ cần nhìn thôi, anh ta đã cảm thấy đáng yêu pha lẫn một chút mê hoặc.

Anh ta thích, nhưng Lục Niệm thì không. Vừa thấy anh ta, cô lập tức hiểu ra vấn đề.

Dù sao, vòng quan hệ của Kim Trường Minh cũng không thể tách rời Trần Triển Tinh.

Khi đó Trần Triển Tinh nói sẽ rời khỏi Thượng Hải, hóa ra anh ta đến Hồng Kông. Bộ đồ nam cô đang mặc có lẽ là của anh ta. Nghĩ đến đây, cô chỉ cảm thấy buồn nôn.

Từ ánh mắt lạnh lùng của cô, Trần Triển Tinh biết mình không được hoan nghênh. Nhưng anh ta vẫn thấy an ủi vì cô luôn thể hiện cảm xúc rất thật. Dĩ nhiên, đôi khi anh ta cũng cảm thấy tiếc nuối. Trước mặt Lữ Khải, cô luôn tươi cười dịu dàng, làm đủ dáng vẻ yếu đuối. Nhưng sau này, cô chẳng còn ngụy trang gì nữa, kể cả khi quyến rũ đàn ông, ánh mắt cô cũng sắc sảo vô cùng.

Trần Triển Tinh nâng ly rượu: “Lục tiểu thư, đã lâu không gặp.”

Lục Niệm đứng ở đầu cầu thang, từ trên cao nhìn xuống.

Nhưng từng cử chỉ của Trần Triển Tinh đều toát lên khí chất của kẻ bề trên.

“Trần đại thiếu gia, hóa ra anh vẫn chưa chết à?” Cô bước xuống: “Anh ở đây làm gì?”

Anh ta lắc nhẹ ly rượu trong tay: “Đây là nhà của tôi ở Hồng Kông, tôi về nhà mình, cô nói xem tôi muốn làm gì?”

“Vậy để tôi hỏi thẳng, Trần đại thiếu gia cho luật sư Kim đón tôi về nhà anh là có ý gì?” Cô dừng lại giữa cầu thang, tựa vào tay vịn, ánh mắt khinh thường nhìn anh ta.

“Nghe tin nhà tù Đông Ngũ bị phá hủy trong đợt pháo kích, tôi đau lòng vô hạn. Sau đó lại biết Lục tiểu thư bình an vô sự, tôi vô cùng vui mừng. Công việc ở Hồng Kông bận rộn, tôi định nửa tháng nữa mới về. Không ngờ ông trời đã định, duyên phận giữa Lục tiểu thư và tôi chưa dứt, cô lại đến Hồng Kông trước.”

“Tôi là nghi phạm giết người trong mắt cảnh sát. Trần đại thiếu gia không sợ đêm hôm khuya khoắt tôi làm anh máu chảy thành sông à?”

““Đêm hôm khuya khoắt” - bốn chữ này lại gợi lên trong đầu tôi những cảnh tượng khác. Nếu cô muốn cùng tôi qua đêm, chết dưới hoa mẫu đơn, tôi cũng cam lòng.”

“Trần đại thiếu gia giàu có, bản lĩnh tán gái chẳng ai bằng, đến cả ở Hồng Kông cũng không thiếu mỹ nhân bầu bạn.”

“Từ ngày cô rời đi, trong mắt tôi không còn người phụ nữ nào khác.” Trần Triển Tinh khẽ nheo mắt mỉm cười, ánh mắt anh ta tập trung như đang săn mồi.

Lục Niệm cũng cười: “Nếu Trần đại thiếu gia tỏ vẻ chân thành này sớm hơn hai năm, giờ cuộc sống của tôi đã dễ chịu rồi.”

Biểu cảm anh ta dần nghiêm túc lại: “Ngày đó không cứu cô là điều tôi hối hận nhất trong đời.”

“Hối hận không thể đổi lấy mạng người, càng không thể trả lại những gì tôi đã mất.” Nhớ đến bạn trai đã chết thảm, Lục Niệm chỉ thấy chán ghét mọi thứ trước mặt. Cô kéo quần, vội vàng trở lại phòng, đóng sầm cửa.

Trần Triển Tinh uống cạn ly rượu, nới lỏng cà vạt. Anh ta nhận ra, mỗi khi Lục Niệm lộ vẻ yếu đuối, gần như đều là vì bạn trai của cô.

Trần Triển Tinh thật sự đã từng hối hận, nhưng anh ta không để mình chìm đắm trong cảm xúc đó, vì nó chẳng giúp ích gì cho thực tế. Trước kia, Lục Niệm từng rạng rỡ cười bên bạn trai, nụ cười làm khuynh đảo lòng người.

Kể từ đó, Trần Triển Tinh chưa bao giờ được thấy lại nụ cười ấy.

*

Ở đây không phải núi Đông Ngũ, cũng chẳng có những loại thực vật đa dạng. Đây cũng không phải là bờ biển, nơi có những sinh vật biển mà Đặng Hựu Thiên nói có thể giết người trong âm thầm.

Trong lòng Lục Niệm tràn ngập hận thù đối với Trần Triển Tinh, cô lục lọi khắp phòng nhưng chẳng tìm được thứ gì sắc bén.

Cô ngồi xuống, xoa trán.

Cô đã chẳng còn quan tâm đ ến thân thể mình nữa. Nếu dùng nhan sắc để đạt được mục đích, cô sẵn sàng không từ thủ đoạn. Nhưng vấn đề là, với sức lực của cô, dù thật sự có lừa được anh ta lên giường, cô cũng chưa chắc có thể một dao đâm chết anh ta.

Chẳng lẽ sự quyến rũ của cô lại uổng phí rơi vào tay người đàn ông đó?

Ánh chiều tà dần buông, hòa tan vào đường chân trời, bầu trời được nhuộm một màu vàng nhạt, cam nhạt, pha lẫn chút tím nhạt.

Kim Trường Minh gõ cửa: “Lục tiểu thư, đến giờ ăn tối rồi.”

Lục Niệm lấy lại tinh thần, mở cửa: “Luật sư Kim, tôi có thể tự do ra vào không?”

Kim Trường Minh gật đầu: “Chỉ cần cô phối hợp điều tra với cảnh sát, còn lại cô vẫn tự do.”

“Tôi có thể ra ngoài ăn không?”

“Nơi này cách trung tâm khá xa. Hay để tôi lái xe đưa cô đi?”

“Tiện thể tôi mua vài bộ quần áo.” Cô chẳng muốn tiếp tục mặc áo sơ mi của Trần Triển Tinh nữa.

Trần Triển Tinh vẫn ngồi trên sofa trong phòng khách, ly rượu đã cạn. Anh ta nở nụ cười thân thiện: “Lục tiểu thư, có muốn dùng bữa với tôi không?”

Lục Niệm khoanh tay: “Không muốn.”

Kim Trường Minh tự giác tạm thời giấu đi sự tồn tại của bản thân, rút lui ra ngoài. Dù sao, chủ nhân chịu đả kích, anh ta cũng không tiện đứng đó chứng kiến.

Lục Niệm không cố ý tránh Trần Triển Tinh, cô đi ngang qua, chìa tay trước mặt anh ta.

Trần Triển Tinh nhướng mày, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Cô nhanh chóng rút tay về, như một con rắn nhanh nhẹn “xoẹt“ một cái thoát khỏi lòng bàn tay anh ta: “Tôi không có tiền.” Cô thản nhiên hỏi xin tiền anh ta.

“Tôi đi cùng cô, cô muốn tiêu bao nhiêu, tôi đều trả hết.”

“Thân phận “cao quý“ như của Trần đại thiếu gia, thôi đừng gượng ép làm kẻ đi theo tôi.” Cô định rời đi.

Anh ta kéo tay cô lại: “Không có tiền, mà cứ thế đi luôn à?”

“Đồ của tôi để ở nhà trọ. Tôi chỉ là nghi phạm, tòa án chưa kết tội tôi. Tôi quay lại lấy hành lý cũng không phạm pháp.”

Trần Triển Tinh siết lấy cổ tay cô, xoa nhẹ vài cái: “Nợ của cô, tạm thời cứ để luật sư Kim ghi sổ đi.”

Lục Niệm giật tay: “Buông hay không?”

“Không nỡ buông.”

Cô bất ngờ nhấc chân định đá anh ta.

Trần Triển Tinh rút kinh nghiệm, lùi một bước, sau đó dang tay dài ra, kéo cô vào lòng. Anh ta giữ lấy eo cô: “Cô định dùng mỹ nhân kế với tôi phải không?”

Cô dùng khuỷu tay thúc vào anh ta, nhưng dễ dàng bị khống chế: “Trần đại thiếu gia, anh có tìm hiểu về vụ án tôi dính vào chưa? Gã đàn ông chết, cao to lực lưỡng, bị trúng độc mà chết đấy.”

“Nếu đã vậy, sao cô không ăn tối với tôi? Đây chẳng phải cơ hội rất tốt để hạ độc sao?”

“Nhưng đối mặt với anh, tôi nuốt không trôi.”

Thấy cô nhăn mặt khó chịu, anh ta nghe lời cô, không làm kẻ theo đuôi nữa: “Chỉ sợ cô ăn không đủ no, lại đói bụng.” Anh ta cười, buông tay cô ra.

*

Kim Trường Minh lái xe đến khu Tiêm Sa Chuỷ.

“Lục tiểu thư, cô muốn ăn ở đâu?” Anh ta giảm tốc độ.

Lục Niệm vừa hay thấy một quán trà nhỏ: “Dừng ở đây đi.”

Ở trước mặt Trần Triển Tinh, cô không có sắc mặt tốt. Kim Trường Minh đoán rằng trong mắt Lục Niệm, mình cũng chỉ là tay sai của Trần Triển Tinh, vì vậy anh ta không quấy rầy cô ăn. Anh ta đứng chờ bên ngoài quán trà.

Lục Niệm một mình ngồi vào bàn vuông, vừa gọi một phần cơm xá xíu.

Bốn người bước vào, ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Hai người đàn ông cao to đứng hai bên bàn cô, một trái một phải.

Lục Niệm ngẩng đầu: “Các anh là ai?”

“Cô là hung thủ.” Người thứ ba có dáng người mảnh khảnh, đường nét cơ thể gầy gò, đôi mắt dài hẹp, sống mũi sắc nhọn, liếc nhìn cô một cách hờ hững.

Lục Niệm tựa vào lưng ghế: “Tôi không phải hung thủ.”

Người gầy gò nói: “Anh em của chúng tôi chết trong phòng cô.”

Lục Niệm: “Đó là phòng khách sạn, không phải chỉ có tôi có chìa khóa. Chìa khóa để ở quầy lễ tân, hoàn toàn có khả năng bị đánh cắp. Không có bằng chứng trực tiếp chứng minh tôi là hung thủ.”

Gã quay đầu nói với người đàn ông mập phía sau: “Cường Mập, tao nói rồi mà, mỹ nhân rắn rết toàn là họa, cái miệng lợi hại ghê chưa.”

Cường Mập: “Anh Mã Lưu, bắt cô ta mang đi thôi.”

Tên gầy gò có biệt danh là “Mã Lưu”. Hắn kéo ghế, ngồi xuống đối diện Lục Niệm: “Đợi cảnh sát phá án, rau cải vàng còn chẳng kịp héo. Những vụ án mà cảnh sát không giải được có mà nhiều tới mức mẹ tao cũng chẳng nhận ra. Đưa cô ta về, tra hỏi vài câu, cô ta tự khắc nói thật.”

Lục Niệm: “Các người không phải cảnh sát.”

“Nhưng chúng tôi là anh em của Hùng Kiến.” Hai tay Mã Lưu cho vào túi áo khoác: “Đi theo chúng tôi, để nói rõ sự thật.”

Lục Niệm: “Các người nên hỏi cảnh sát, nhiệm vụ của họ là điều tra sự thật.”

Những khách hàng khác thấy cảnh tượng căng thẳng này, một số lặng lẽ rời đi, một số bê bát đến ngồi ở bàn khác. Ông chủ quán lau tạp dề, lo lắng những người này sẽ gây rối, đang do dự không biết có nên gọi cảnh sát hay không.

“Hùng Kiến à, không có tật xấu nào khác, chỉ mê sắc đẹp. Hễ gặp được cô gái nào xinh đẹp là chẳng phân biệt nổi đông tây nam bắc. Tao đã tìm hiểu hết rồi, buổi tối trước khi hắn chết…” Mã Lưu chỉ vào mũi Lục Niệm: “Hắn nhắm trúng mày, đàn bà đẹp đúng là lòng dạ rắn rết.”

“Tôi không phải hung thủ.” Lục Niệm cười nhạt: “Các người vì anh em báo thù mà tìm sai đối tượng, không sợ anh em của mình dưới suối vàng cười nhạo sao?”

Mã Lưu sa sầm mặt: “Không được nói xấu anh em tao.”

Cũng chẳng biết ai vừa rồi mới chê Hùng Kiến mê gái.

Mã Lưu: “Nếu không phải đại ca ra lệnh phải đưa người sống về tra hỏi, tao đã bắn chết mày từ lâu rồi.”

“Mày dám bắn ai hả?” Một giọng nói vang to từ cửa tiệm, chủ nhân là một cảnh sát lớn tuổi với mái tóc đã điểm bạc.

Mã Lưu nheo đôi mắt dài hẹp: “Ồ, thưa ngài cảnh sát, người quen cũ mà.”

Quả thật là người quen, vị cảnh sát già gọi đích danh biệt hiệu của hắn: “Mã Lưu.”

Mã Lưu mỉm cười nhạt: “Ôi sếp, tôi chỉ đang trò chuyện với bạn bè thôi mà.”

“Trò chuyện mà cần súng sao?” Cảnh sát già hỏi: “Cảnh sát đang điều tra vụ án, các người lùi ra một bên.”

Mã Lưu nhún vai: “Sếp à, phá án cần hiệu suất, không phải cứ điều tra rồi để nghi phạm trôi đi đâu mất. Làm nhiều việc như vậy cũng đâu khiến các ông nhìn có vẻ cần mẫn hơn. Hiệu suất, Hồng Kông chúng ta coi trọng hiệu suất mà.”

“Hồng Kông coi trọng pháp luật.” Cảnh sát già bước tới bàn, chìa ra huy hiệu cảnh sát: “Thưa cô, chúng tôi có được một manh mối mới và cần cô phối hợp. Mời cô theo chúng tôi đến sở cảnh sát.”

Lục Niệm ngước mắt, nhìn thấy Kim Trường Minh đang đứng ngoài cửa, âm thầm gật đầu với cô.

Cô đứng dậy, nói với ông chủ quán: “Xin lỗi, tôi không ăn mì nữa.”

Vị cảnh sát già lại quay sang Mã Lưu, giơ huy hiệu ra một lần nữa: “Đừng cản trở nhiệm vụ công vụ.”

Mã Lưu mỉm cười, làm động tác mời: “Sếp à, chúng tôi sẽ chờ kết quả điều tra của các ông.” Trước khi rời đi, Mã Lưu hung hăng trừng mắt nhìn Lục Niệm.

Lục Niệm theo người cảnh sát già đi đến ngã tư, chỗ Kim Trường Minh đã đợi sẵn: “Cảm ơn, sếp Lý.”

Vị cảnh sát già căn dặn: “Nghe nói người bị chết ở quán trọ ven biển gần đây là người của hội Ưng Ký. Các người nên cẩn thận, giờ đây bọn chúng gan to làm liều.”

Kim Trường Minh gật đầu: “Tôi hiểu.”

“Vụ án này không phải do tôi phụ trách, tôi cũng không rõ chi tiết.“ Vị cảnh sát già vỗ vai anh ta: “Các người nên tự cẩn thận.”

Ở góc đường có vài quầy hàng nhỏ bày bán quần áo đủ loại. Lục Niệm tiện tay chọn vài món, rồi ghé vào tiệm tạp hóa mua thêm vài thứ. Sau đó, cô lên xe của Kim Trường Minh.

Không ngờ, Hùng Kiến lại là người của hội. Mà những người này đều là kẻ hung ác gan lỳ.

“Lục tiểu thư, sau này cô không thể tự mình chạy ra ngoài như vậy nữa.” Kim Trường Minh vừa nhấn ga vừa nói.

Cô quay đầu nhìn lại.

Một chiếc xe màu đen vẫn bám theo họ, giữ khoảng cách vừa đủ. Xe họ chạy nhanh, xe kia cũng nhanh. Xe họ rẽ trái, xe kia cũng theo sát.

“Có phải mấy người vừa nãy không?” Lục Niệm hỏi.

“Có thể.” Anh ta đáp. Nếu chuyện này xảy ra ở Thượng Hải, thì không phải vấn đề lớn. Nhưng đây là Hồng Kông, Vân Môn mới đặt chân đến vài tháng, chưa có đủ thế lực. Nhiều chuyện chi bằng ít chuyện.

Chiếc xe len lỏi qua những con đường lớn nhỏ, quanh co mấy lượt, cuối cùng cũng cắt đuôi được chiếc xe đen, lặng lẽ lái lên núi.

*

Hai ngày sau, Kim Trường Minh có việc quan trọng phải làm.

Từ cửa sổ, Lục Niệm thấy anh ta lái xe rời đi từ rất sớm. Căn nhà này chỉ còn lại cô và Trần Triển Tinh. Cô tự nhốt mình trong phòng.

Trần Triển Tinh đúng giờ mang ba bữa cơm đến.

Cô dặn anh ta để đồ ăn lên giá hoa ngoài hành lang. Đợi anh ta rời đi, cô mới mở cửa lấy đồ.

Trần Triển Tinh cảm thấy buồn cười, anh ta gõ cửa: “Lục tiểu thư, tôi đã để đồ ăn ở đây. Cô không cần phòng thủ như canh giữ kẻ trộm vậy. Chuyện nam nữ mà, phải thuận theo ý đôi bên, tôi không chơi trò ép buộc.”

Cô hét lớn: “Để đồ xuống rồi cút đi! Chúng ta là kẻ thù không đội trời chung, nhìn thấy anh một lần là tôi thấy bực cả mình!”

Anh ta bật cười, tiếng cười nghe thật vui vẻ: “Được rồi, tôi đi đây.”

Buổi chiều, một cơn mưa lớn bất ngờ ập đến, sấm chớp đì đùng, mây đen nặng trĩu phủ kín bầu trời, cả không gian tối sầm lại.

Lục Niệm bật công tắc đèn, nhưng đèn không sáng. Cô thử bật đèn bàn, vẫn không được.

Mất điện? Hay là... một âm mưu của Trần Triển Tinh? Miệng anh ta nói thuận theo ý đôi bên, nhưng kể từ lần đầu họ gặp nhau ở núi Đông Ngũ vào năm ngoái, anh ta đã nhẫn nhịn cô suốt cả năm, giờ gặp lại liệu còn nhịn được không? Cô nghi ngờ khả năng tự kiềm chế của anh ta.

Ngày cô đi mua đồ tạp hóa, cô đã tiện tay mua một chiếc kéo. Cô giấu nó dưới gối, nghĩ rằng có lẽ sẽ mơ thấy cảnh mình dùng kéo đâm chết anh ta. Nhưng không ngờ, ngay cả trong mơ, cô cũng ghét anh ta tới mức chẳng muốn gặp.

Cô cầm chiếc kéo lên, bước ra ngoài.

Mưa đã tạnh, mây đen dần tan. Căn nhà yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh của thiên nhiên.

Lục Niệm bước đến đầu cầu thang, vừa nhìn đã thấy người đàn ông nằm trên ghế sofa.

Trần Triển Tinh nửa nằm nửa ngả, một tay đặt ngửa trên trán.

Cô đứng đó, nhìn thật lâu.

Anh ta không hề động đậy, trông như đang ngủ.

Lục Niệm siết chặt cây kéo trong tay, bước xuống cầu thang một cách lặng lẽ. Cô đi rất khẽ, nhưng khi đứng trước mặt anh ta thì bị phát hiện.

“Lục tiểu thư.” Anh ta vẫn nằm đó, chỉ buông tay xuống và nhìn cô bằng ánh mắt chứa ý cười.

Lục Niệm nhanh chóng giấu kéo ra sau lưng: “Mất điện rồi phải không?”

“Có thể sét đã đánh trúng đường dây, tôi đã gọi thợ, nhưng không biết khi nào mới sửa xong.”

“Vậy tối nay chẳng lẽ không có cơm ăn?”

“Nếu cô đói, có thể ra ngoài ăn sớm. Nếu không, đợi có điện lại, tôi sẽ nấu bữa tối.”

Lục Niệm kinh ngạc: “Anh nấu bữa tối?”

Trần Triển Tinh bật cười: “Chẳng lẽ cô nghĩ ở đây còn người thứ ba nấu cơm cho cô?”

Cô vẫn luôn nghĩ ba bữa của mình là đặt từ nhà hàng: “Còn luật sư Kim đâu?”

“Anh ta đang bận rộn lo cho vụ án của cô.” Trần Triển Tinh nhấc chiếc gối tựa trên sofa, kê lên tay vịn rồi dựa đầu vào, như muốn ngủ. Anh ta khép mắt lại.

Cơ hội tốt. Lục Niệm bất ngờ giơ kéo lên, đâm thẳng về phía anh ta.

Trong chớp mắt, Trần Triển Tinh tựa như con báo săn nhanh nhẹn, đôi mắt sắc bén mở to, tay trái của anh ta chụp lấy cô, tay phải nhanh chóng tước cây kéo khỏi tay cô.

Vì quán tính, Lục Niệm mất thăng bằng, hai đầu gối chạm sàn, nửa quỳ, phần thân trên ngã về phía trước. Nếu cô tiếp tục nhào tới, cây kéo trong tay anh ta lập tức có thể đâm thẳng vào tim cô.

Trần Triển Tinh phản ứng cực nhanh, giơ cao cây kéo lên: “Tôi rất thích kiểu ôm ấp ngọt ngào, nhưng lại ẩn chứa sát khí thế này.” Anh ta đặt cây kéo lên bàn trà bên cạnh, rồi vòng tay ôm lấy eo cô.

Lục Niệm muốn đứng dậy.

Anh ta giữ lấy eo cô, tưởng như chẳng dùng chút sức lực nào.

Thế nhưng, cô không thể cử động, càng vùng vẫy càng vô ích.

“Lục tiểu thư thông minh như vậy, chắc hẳn biết rằng, nếu cô cứ khua tay múa chân loạn xạ thế này thì rất dễ xảy ra chuyện.“ Trần Triển Tinh nói, ánh chiều tà ngoài trời bất chợt hắt vào, ánh sáng rực rỡ phản chiếu trong đôi mắt anh ta tựa như đại dương dát vàng.

Cô không thể không nằm tựa lên người anh ta. May mắn thay, vẫn giữ được khoảng cách với phần th ân dưới của anh ta.

“Không vui sao?“ Anh ta bóp cằm cô, xoay nhẹ: “Tôi lại rất thích dáng vẻ cô không vui nhưng bất đắc dĩ phải nằm trong lòng tôi thế này.”

“Không phải Trần đại thiếu gia nói thích sự tự nguyện sao?”

“Vậy tôi đổi cách nói khác: Dù Lục tiểu thư có thế nào, tôi đều rất thích.”

Lục Niệm cười lạnh: “Trước đây không biết Trần đại thiếu gia lại là người khéo mồm đến vậy.”

“Lục tiểu thư, tôi thường xuyên mơ thấy cô. Cô có muốn biết chúng ta đã làm gì trong giấc mơ không?”

“Mơ chỉ là mơ, không thành hiện thực được.”

“Tôi từng mơ thấy cảnh giống như bây giờ, tư thế này.” Tay anh ta bắt đầu di chuyển, không an phận. Trong đầu anh ta hiện rõ hình ảnh cơ thể cô, vừa mảnh mai vừa đầy đặn, rất phù hợp với sở thích của anh ta: “Tôi cũng thích dáng vẻ cô im lặng như thế này.”

Lục Niệm khẽ cười, nhanh tay chộp lấy cây kéo trên bàn trà.

Anh ta lập tức giữ chặt cánh tay cô.

Cô cảm thấy tê rần, hoàn toàn không dùng được sức.

Cây kéo lại rơi xuống bàn.

Anh ta nắm lấy cánh tay cô, dần trượt xuống khuỷu tay, cổ tay, cuối cùng đan chặt mười ngón tay vào tay cô.

Tư thế của hai người trở nên cực kỳ mờ ám. Nếu không phải vẻ mặt lạnh lùng của cô, chỉ cần nhìn nụ cười của anh ta, người ngoài có lẽ sẽ nghĩ đây là một đôi tình nhân ngọt ngào.

Trần Triển Tinh không kiềm chế được, cúi xuống định hôn cô.

Đúng lúc này, cửa chính bị đẩy ra.

Ánh nắng chiều tà len qua khe cửa, càng lúc càng rực rỡ, phủ lên cả hai người trên sofa một lớp ánh vàng óng ánh.

Trần Triển Tinh ngẩng đầu nhìn.

Lục Niệm cũng quay lại.

Một người đàn ông có dáng người cao ráo đứng ở ngưỡng cửa. Hắn quay lưng về phía hoàng hôn, ánh sáng rực rỡ khiến bóng dáng trở nên huyền ảo. Hắn mỉm cười và nói: “Lục tiểu thư, đã lâu không gặp.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.