Chư Thiên: Từ Đấu La Bắt Đầu Cướp Đoạt Chư Thiên Vạn Giới

Chương 40: Lo lắng hoá vui mừng




Chương 40: Lo lắng hoá vui mừng
Sau một lúc đi đường, cuối cùng Trần Phàm, Tiểu Vũ và Mạnh Y Nhiên cũng thành công trở lại đội ngũ.
Ninh Vinh Vinh và Chu Trúc Thanh là những người đầu tiên nhìn thấy bóng dáng của bọn hắn.
“Phàm ca ca!”
Ninh Vinh Vinh mừng rỡ như điên, không chần chừ mà lao vào lòng Trần Phàm, khóc đến nước mắt nước mũi dính hết vào trên áo của hắn, nàng ôm chặt lấy hắn như muốn xác nhận đây không phải là ảo giác.
“Ngươi có biết ta lo lắng cho ngươi thế nào không? Ngươi lại dám tự tiện chạy đi như vậy!” Nàng giậm chân, giọng nói đầy ủy khuất cùng lo lắng.
Chu Trúc Thanh dù không trực tiếp nhào đến như Ninh Vinh Vinh, nhưng khóe môi cũng cong lên, rõ ràng là đang cực kì vui vẻ.
“Xem ra ngươi vẫn chưa c·hết, coi như vận khí không tệ.” Nàng hừ nhẹ một tiếng, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười.
Bên cạnh, Đái Mộc Bạch trong lòng cực kỳ khó chịu, trong lòng thầm nghĩ: "Tên này sao còn chưa c·hết đi?"
Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng mặt ngoài hắn vẫn tươi cười đi lên chúc mừng.
Mã Hồng Tuấn và Áo Tư Tạp cũng tiến lên chúc mừng: “Trần ca, may mà ngươi không sao a, nếu không Ninh Vinh Vinh cùng Chu Trúc Thanh có thể sẽ chạy đi tìm ngươi..."
“Đúng vậy a, vừa nãy hai người bọn họ còn đang bàn luận xem có nên đi tìm ngươi không, may mà ngươi đã trở về.”
Triệu Vô Cực nhìn thấy cả ba an toàn thì cũng nhẹ nhõm thở phào: “Tốt lắm, các ngươi đều trở về bình an là được rồi.”
Lúc này, mọi người mới chú ý đến Mạnh Y Nhiên – người lạ mặt trong đội.
“Chờ đã, cô nàng này tại sao lại ở đây?” Triệu Vô Cực nhíu mày, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Trần Phàm thản nhiên kể lại: “Sau khi ta đuổi theo Tiểu Vũ thì bị mất dấu, sau đó tình cờ g·iết c·hết Nhân Diện Ma Chu. Rồi ta gặp Xà Bà cùng Long Công, cuối cùng nhường Nhân Diện Ma Chu lại cho Mạnh Y Nhiên. Sau đó ta thuyết phục hai người họ để Mạnh Y Nhiên đi theo ta.”
Cả đội: “…”
Ninh Vinh Vinh và Chu Trúc Thanh há hốc miệng kinh ngạc.
Đái Mộc Bạch, Mã Hồng Tuấn và Áo Tư Tạp thì ngơ ngác nhìn nhau.
Câu chuyện này… có phải quá hoang đường rồi không?

Triệu Vô Cực thì không nhịn được cảm thán:
“Hảo tiểu tử, không ngờ ngươi còn có thể thuyết phục được Long Công và Xà Bà! Thực lực của ngươi rốt cuộc mạnh tới đâu vậy?”
Trần Phàm chỉ cười nhạt, không giải thích thêm.
Ninh Vinh Vinh sau khi sững sờ liền phản ứng lại, chu môi biểu đạt bất mãn: “Hừ, ta ở đây lo lắng cho ngươi, còn ngươi thì đi tán gái sao?”
Trần Phàm hơi lúng túng, không biết nên trả lời thế nào.
Tiểu Vũ nghe vậy thì cười khẽ: “Vinh Vinh, ngươi là không biết, Trần Phàm rất lợi hại đó a~ ”
Ninh Vinh Vinh khẽ hừ một tiếng: “Hừ, Lợi hại gì chứ, chỉ giỏi chọc giận ta thôi!”
Thế là các nữ nhân bắt đầu ríu rít trò chuyện với nhau, mà nội dung lại chủ yếu xoay quanh Trần Phàm.
Mà nhân vật chính lúc này… bị gạt sang một bên.
Trần Phàm nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe miệng hơi co giật, nhưng cũng không nói gì, chỉ im lặng quan sát.
Sau đó, cả đám lại bắt đầu chờ đợi Đường Tam trở về.
Nữa canh giờ sau, cuối cùng Đường Tam cũng trở lại đội ngũ. Hắn hơi mệt mỏi, quần áo xốc xếch, nhưng tinh thần vẫn tốt, có vẻ như hắn đã tìm thấy được hồn hoàn ưng ý.
"Xin lỗi vì bắt mọi người phải đợi!" Đường Tam gương mặt áy náy, đối với mọi người xin lỗi.
Triệu Vô Cực hơi gật đầu, không nói nhiều mà ra hiệu cho mọi người tiếp tục lên đường.
Cả nhóm theo lối cũ quay về, trên đường chỉ dừng lại vài lần để nghỉ ngơi, tốc độ không quá nhanh nhưng cũng không chậm.
Mãi đến khi trời chập tối, cả đám mới về đến trấn nhỏ và quyết định thuê quán trọ để nghỉ ngơi, sáng mai lại tiếp tục lên đường trở về học viện.
...
Sau khi giải quyết xong bữa tối, tất cả mọi người ai nấy đều trở về phòng của mình để nghỉ ngơi.
Trần Phàm đi vào phòng vừa chuẩn bị đóng cửa lại, Tiểu Vũ đã bất ngờ từ phía sau ôm lấy hắn, hơi thở thơm ngát của nàng phả lên cổ.
"Phàm ca ca ~ Chúng ta..." Giọng nàng mềm mại mang theo vẻ ngượng ngùng còn có chút nũng nịu.

Trần Phàm khuôn mặt tràn trêu ghẹo, xoay người lại, ánh mắt nóng rực nhìn nàng: "Ồ, hôm nay chủ động như vậy?"
"Hừ, còn nói... Đều tại ngươi cả đó~ "
Tiểu Vũ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mặc dù rất ngượng ngùng, nhưng nàng cũng không lùi bước.
Xem như là hôm nay hai người thổ lộ tiếng lòng với nhau mà ăn mừng đi.
Chuyện xảy ra ở trong phòng, khiến cho ánh trăng cũng phải ngượng ngùng núp một bên...
Rạng sáng hôm sau, ánh mặt ban mai chiếu khắp căn phòng, những tia sáng rải trên da thịt trắng như tuyết của thiếu nữ, tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ.
Trần Phàm mở ra hai mắt, cảm nhận thân thể tràn đầy năng lượng, thần thanh khí sảng, ánh mắt nhu hoà nhìn xem Tiểu Vũ nằm trong ngực chính mình, nhẹ nàng đưa mặt tại trên tai của nàng khẽ cắn.
"Ưm~ "
"Ca ca xấu ngươi lại khi dễ ta~ "
Tiểu Vũ uốn éo thân thể, trong giọng nói tràn đầy nũng nịu...
Trần Phàm thấy vậy cũng không đùa nàng nữa, lát nữa phải chuẩn bị đi về học viện, bây giờ mà xách thương lên trận, có khi đến chiều mới xong.
Sau đó hắn lật bảng thông tin của mình ra kiểm kê:
【 Ký chủ: Trần Phàm 】
【 Cảnh giới: Cấp 36 Hồn Tôn 】
【 Công Pháp: Thái Dương Chân Kinh (Thiên) Thái Âm Chân Kinh (Thiên) Thần Ma Bất Diệt Chân Kinh (Tiên cấp, tàn quyển) Đạp Vân Bộ (Thiên) Độc Kinh (Thiên) 】
【 Thiên phú: Âm Dương Nhãn 】
【 Đặc thù: Tình Chủng, Hóa Hình Đan, Ma Chủng, Linh Dược Bách Khoa Toàn Thư 】
【 Bảo Vật: Giới Châu, Pháp Tắc Tháp (mảnh vỡ 1*) 】

【 Ràng buộc: Tiểu Vũ, Ninh Vinh Vinh 】
【 Điểm khí vận: 20.300 】
...
Nhìn thấy số điểm khí vận còn lại khá nhiều, Trần Phàm trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, cuối cùng không nhịn được mà tiêu hao 10.000 điểm để quay vòng quay Trung Cấp mười lần.
Phần thưởng nhận được: Khí Hồn Đan trung cấp x3, Khí Hồn Đan cao cấp x2, Tẩy Tủy Đan x1
Một vài món đồ không quan trọng khác.
Chưởng pháp: Hám Sơn Chưởng (Thiên cấp)
"Chỉ như vậy thôi hả?"
Nhìn xem phần thưởng, Trần Phàm hơi thất vọng lắc đầu. Hám Sơn Chưởng mặc dù không tệ có thể giúp hắn gia tăng lực bộc phát khi đánh cận chiến, nhưng 10.000 Điểm Khí Vận mà chỉ được như vậy thì...
Sau khi mọi người tỉnh dậy, cả đám cùng nhau tìm cái quán ăn để giải quyết bữa sáng, rồi lại tiếp tục một đường chạy bộ về Sử Lai Khắc.
Dọc đường đi, do không còn bị áp lực từ Thái Thản Cự Viên nữa nên bầu không khí thoải mái không ít.
Chỉ có điều… khi về đến nơi, cả đám mệt như chó!
Triệu Vô Cực khuôn mặt mỏi mệt, vẫy tay: "Được rồi, giải tán, giải tán đi! Ta đi báo cáo cho viện trưởng đây."
Mọi người lập tức tản ra, ai nấy đều muốn trở về phòng nghỉ ngơi.
Trần Phàm cũng không ngoại lệ, vừa về phòng liền nằm lên giường thả lỏng một lát. Sau đó, hắn lấy ra Tẩy Tủy Đan, nuốt vào rồi bắt đầu vận chuyển Thần Ma Bất Diệt Chân Kinh.
Ngay lập tức, cả người hắn nóng bừng lên, trên da thịt đều đỏ lên như con tôm luộc, cảm giác đau đớn quen thuộc ập đến, khiến hắn nghiến răng trợn mắt, mồ hôi chảy đầm đìa.
Từng luồng năng lượng di chuyển trong cơ thể, rèn luyện da thịt, kinh mạch của hắn, đặc biệt là khi dòng năng lượng này chạy qua ngực, mỗi lần như vậy một cảm giác đau mãnh liệt kéo tới, làm cho hắn có chút nghẹt thở.
Một tiếng sau, Trần Phàm mở mắt, hắn thở ra một ngụm trọc khí, xoa xoa mồ hôi trên trán.
Hắn cảm nhận được cơ thể mình mạnh hơn rất nhiều!
Nếu trước đây 10.000 kg chỉ có thể dùng trong thời gian ngắn thì giờ đây, hắn có thể sử dụng như một thủ đoạn bình thường!
Dù cho Thần Ma Bất Diệt Chân Kinh vẫn chưa hoàn toàn nhập môn, nhưng hắn cảm thấy… đã không còn xa!
...
Tiểu Vũ chớp chớp mắt, giọng ngọt ngào: “Mọi người ơi~ truyện hay như vậy, không lẽ lại không cho Tiểu Vũ một phiếu đề cử sao~?” Nàng chu môi, lắc lắc cánh tay các vị độc giả, đôi mắt long lanh đầy mong chờ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.