Chư Thiên: Từ Đấu La Bắt Đầu Cướp Đoạt Chư Thiên Vạn Giới

Chương 41: Ánh trăng và tâm sự




Chương 41: Ánh trăng và tâm sự
Sau khi hoàn thành tu luyện, Trần Phàm cảm thấy trong cơ thể mình tràn đầy lực lượng, cơ bắp trên cơ thể cũng càng ngày càng hoàn mỹ, tám khối cơ bụng toàn bộ lộ ra ngoài.
Hắn cười cười lắc đầu, vứt bỏ nhưng suy nghĩ linh tinh trong đầu, bây giờ toàn thân trên dưới cũng đầm đìa mồ hôi, phía bên ngoài còn có một số điểm đen, toả ra những mùi hương khó ngửi.
Hắn vội vàng đứng dậy, nhanh chóng lấy ra một bộ y phục sạch rồi chạy ra khỏi ký túc xá. Bây giờ đã trễ rồi, hắn cũng lười nấu nước nóng, trực tiếp chạy ra cái giếng phía bên ngoài tắm rửa.
Nước mát xối lên người, cảm giác thoải mái lan tỏa khắp cơ thể, cuốn đi những vết bẩn cùng sự mỏi mệt.
Sau khi tắm xong, hắn quay người đi trở lại ký túc xá, leo lên giường, định nhắm mắt ngủ một giấc nhưng lại không tài nào ngủ được.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng vằng vặc treo trên bầu trời, đẹp đến mức khiến người ta say mê, kèm theo tiếng côn trùng kêu ríu rít khiến cho ban đêm tĩnh mịch có chút huyên náo.
Trong đầu hắn chợt nảy ra một ý nghĩ — lên nóc nhà hóng gió!
Thế là Trần Phàm lặng lẽ rời phòng, nhún người nhảy lên mái nhà, nằm xuống, hai tay gối sau đầu, lẳng lặng ngắm trăng.
Hắn cảm thấy thế giới này, đôi khi cũng có những khoảnh khắc yên bình đáng trân trọng như thế này.
Nhưng đột nhiên, hắn cảm nhận được ánh mắt ai đó đang nhìn mình.
Hắn quay đầu sang, lúc này mới nhận ra, trên nóc ký túc xá đối diện, có một bóng người đang nằm đó.
Nhìn kỹ lại… là Chu Trúc Thanh!
Hắn hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng nhảy xuống rồi chậm rãi tiến đến chỗ nàng.
Chu Trúc Thanh thấy hắn đến, nhưng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn ánh trăng trên bầu trời...
Trần Phàm khẽ nhún người nhảy lên một cái, đáp xuống bên cạnh nàng, nằm xuống, lại tiếp tục ngắm trăng.
Cả hai không nói gì, chỉ im lặng nằm đó.
Tiếng hít thở nhẹ nhàng đan xen, tiếng côn trùng rả rích, cùng với làn gió đêm thổi qua mang theo hương vị thanh mát của màn đêm.

...
Một lúc sau, Chu Trúc Thanh bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi: "Ngươi nghĩ… ta có thể nắm giữ vận mệnh của mình không?"
Trần Phàm nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước.
"Đương nhiên là có rồi."
Chu Trúc Thanh hơi sững sờ, sau đó cười khẽ, nhưng nụ cười lại mang theo chút chua xót.
"Thật sao?"
"Thật."
Trần Phàm gật đầu chắc chắn.
"Ngươi là chính ngươi, vận mệnh của ngươi tất nhiên phải do ngươi nắm giữ. Không ai có quyền quyết định thay ngươi cả."
Chu Trúc Thanh im lặng, ánh mắt có chút dao động.
Một lát sau, nàng khẽ thở dài, sau đó bắt đầu kể về thân thế của mình.
Nàng sinh ra trong một gia tộc Chu gia, ở Tinh La Đế Quốc, từ nhỏ đã bị ép buộc đính hôn với Đái Mộc Bạch, chỉ vì Chu gia đời đời thông hôn cùng Tinh La Hoàng Thất.
Lớn lên, nàng nhận ra bản thân chỉ là một quân cờ trong sự sắp đặt của gia tộc, không có quyền tự do lựa chọn, thậm chí tính mạng của bản thân cũng khó có thể bảo vệ.
Hơn nữa, Đái Mộc Bạch – người đã có hôn ước với nàng, lại chẳng hề để tâm tới cảm thụ của nàng, mà một mình bỏ trốn khỏi Tinh La Đế Quốc, thậm chí còn đi trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, mặc dù nàng không bận tâm về việc nam nhân có tam thê tứ th·iếp, nhưng chỉ vì hắn bỏ mặc nàng một mình ở Tinh La, để mặc nàng một mình chịu khổ...
Càng nghĩ, Chu Trúc Thanh càng cảm thấy ủy khuất, nước mắt không tự chủ được rơi xuống...
"Khóc đi, đừng kiềm nén, khóc rồi sẽ thấy tốt hơn!"
"Với lại, ta cũng có thể giúp ngươi..."

Trần Phàm nhẹ nhàng đem nàng kéo vào trong ngực, đưa tay vỗ vỗ lưng của nàng.
Chu Trúc Thanh nghe vậy, càng khóc lợi hại hơn, nàng dựa sát vào trong ngực của Trần Phàm khóc lớn, như muốn phát tiết tất cả ủy khuất mà nàng đã nhẫn nhịn bấy lâu nay.
Sau một lúc, Chu Trúc Thanh mới dần dần bình tỉnh lại, nhìn xem gương mặt Trần Phàm gần trong gang tất, nàng cảm thấy ngượng ngùng cực kỳ, cúi đầu xuống, không dám nhìn hắn.
"Cảm ơn ngươi Trần Phàm, nhưng ta muốn tự tay giải quyết mọi chuyện, với lại ta cũng không muốn liên lụy ngươi, Tinh La đế quốc rất mạnh, không phải chúng ta bây giờ có thể đối phó."
Chu Trúc Thanh nhẹ giọng nói, nàng cũng không muốn vì mình mà để Trần Phàm gặp nguy hiểm.
"Không sao, đừng lo lắng, ta cũng không có ngu như vậy, bây giờ chúng ta không đối phó được thì sau này. Khi ta đủ mạnh, ta sẽ đem Tinh La Hoàng tộc san bằng, để bọn chúng biết hậu quả của việc làm cho Trúc Thanh của ta khóc, là sẽ phải trả giá thật lớn!"
Trần Phàm mỉm cười, lại gần lỗ tai của nàng khẽ cắn, trong giọng nói tràn đầy bá đạo.
"Ư... Ưm~ "
Chu Trúc Thanh ngượng ngùng khẽ rên một tiếng.
Trần Phàm nghĩ tới Đái Mộc Bạch, trong lòng không khỏi cười lạnh, tràn đầy khinh thường.
Đái Mộc Bạch? Chó má gì chứ?
Một nam nhân bỏ mặc hôn thê của mình, chịu đủ áp lực, còn b·ị t·ruy s·át suýt c·hết, còn bản thân hắn thì ra ngoài phong lưu khoái hoạt, loại người này… không đáng để nàng phải bận lòng!
Hắn nhìn nàng, giọng nói trầm ổn nhưng đầy chắc chắn: "Đừng lo lắng, có ta ở đây."
Chu Trúc Thanh ngẩng đầu, nhìn lấy gương mặt của hắn, trái tim khẽ run lên.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai nói với nàng câu này.
Chu Trúc Thanh hơi thất thần, trong mắt lóe lên một tia rung động.
Một lát sau, Chu Trúc Thanh khẽ cười, nhưng giọng nói lại mang theo chút trêu đùa: "Nếu như ta gặp nguy hiểm, ngươi có cứu ta không?"

Trần Phàm khuôn mặt nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt của nàng, nắm lấy tay, trong giọng nói tràn đầy nghiêm túc: "Chắc chắn rồi."
Chu Trúc Thanh con ngươi trong suốt lẳng lặng nhìn hắn, trong ánh mắt dần dần hiện lên tình ý.
Rồi bất chợt…
Nàng nhẹ nhàng nghiêng người, khuôn mặt nàng chậm rãi kề sát lại gần hắn.
"Trần Phàm…"
Trần Phàm còn chưa kịp phản ứng, đôi môi mềm mại của nàng đã áp lên môi hắn.
Trần Phàm mở to hai mắt, hơi bất ngờ vì băng sương thiếu nữ thế mà chủ động hôn hắn.
Nhưng ngay sau đó, hắn cũng nhẹ nhàng đáp lại, hai tay ôm lấy eo nàng, kéo nàng sát vào trong ngực mình.
Nụ hôn của hai người dần dần trở nên mãnh liệt hơn.
Mãi một lúc sau, cả hai mới tách ra, trên môi còn lưu lại óng ánh giọt nước, ánh mắt cả hai giao nhau, bầu không khí có chút ám muội.
Chu Trúc Thanh khuôn mặt hiện lên nhàn nhạt đỏ ửng cực kỳ diễm lệ, nhưng trong lòng vẫn hơi thấp thỏm, nhẹ giọng hỏi một câu: "Ngươi… có ngại không khi ta có hôn ước với người khác?"
Trần Phàm cười nhạt, giọng nói tràn đầy bá đạo: "Cái gì mà chó má hôn ước? Trúc Thanh, ngươi là tự do. Không ai có quyền ép buộc ngươi lấy người mà ngươi không thích!"
Nghe vậy, Chu Trúc Thanh chấn động, trái tim đập loạn nhịp.
Nàng cười rạng rỡ, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng đứng dậy, lắp bắp nói: "Ta… ta về phòng trước đây!"
Nói xong, nàng vội vàng xoay người chạy thẳng vào ký túc xá, không dám quay đầu lại, nếu nhìn kỹ có thể thấy tai của nàng cũng hiện lên nhàn nhạt đỏ ửng.
Nhìn xem bóng lưng rời đi đầy hốt hoảng của nàng, Trần Phàm hơi thất thần, nhớ lại nụ cười rạng rỡ của nàng ban nãy, hắn lại cảm thấy cực kỳ thương tiếc.
Trần Phàm nhìn lên ánh trăng trên bầu trời, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Ta chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi…"
Sau đó, hắn cũng đứng dậy, chậm rãi trở về phòng, lên giường ngủ một giấc thật ngon...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.