Chương 22: Chạm trán rắn lớn
Mà để tránh cho đám chuồn chuồn đầu rắn bay tán loạn, Hà Trung Nguyên đã gây ra tiếng động, làm cho lũ quái vật phải chú ý mà sơ suất né tránh Băng Liên.
Nguyệt Bảo biết thời cơ đã tới, liền lao phía trước, hai tay đập mạnh xuất hiện ra một trang giấy, bắt đầu ngâm thơ.
Vạn lý thanh giang, vạn lý thiên
Nhất thôn tang giá, nhất thôn yên.
Ngư ông thuỵ trước, vô nhân hoán
Quá ngọ tỉnh lai, ngư mãn thuyền.
Từ không trung xuất hiện vô số lưới đánh cá bằng nước lao tới, những con hết thời gian đông cứng thoát lưới được, lại không cách nào bây ra khỏi cảnh núi non, cứ thế rụng hết cánh, lảo đảo rơi xuống đất cho vô số lưới đánh cá đập xuống.
Toàn cảnh rung động vô cùng, Hà Trung Nguyên, Huỳnh Nam cho đến cả Ngọc Anh Thư cũng hết sức kinh ngạc.
Hắn chỉ ở đó đọc thơ, liền có thể tạo ra nhiều lưới đánh cá gây sát thương liên tục như vậy sao?
Chẳng lẽ gọi là cái gì tú tài gì đó sao?
Mà một chốc liền nhanh chóng qua đi, phía trung tâm bên trong hàng rào liền xuất hiện một đóa hoa sen trắng lơ lửng, một vài con còn ngáp ngáp bị nổ banh xác.
Nhóm Hà Trung Nguyên lại trao đổi ánh mắt với nhau.
Không phải chứ! Bao nhiêu đó quái vật, với bao nhiêu quái còn lại bị nổ kia ....
Trong lúc ba đôi mắt giao thoa.
Tiếng Nguyệt Bảo vang lên “thu lưới” vô số tiếng kim loại bể cũng vang lên theo, khói bụi bay ngập trời.
Đến lúc này, cả ba người mới hốt hoảng, kỹ năng của người này là che mắt mọi người bằng ngâm thơ sao.
Khói mù tan ra, chỉ thấy vô số linh khí bay đầy trời, phần nhiều rơi vào người của Nguyệt Bảo, hai ba tia còn lại nhảy vào người của Ngọc Anh Thư, số ít bay vào Hà Trung Nguyên.
Hai mươi sáu con chuồn chuồn đầu rắn thế mà thu được tận 80 linh khí, còn hai phần ba linh khí nữa liền có thể thăng cấp 5 rồi.
Chờ sương khói còn mờ nhân ảnh, hắn vội vàng tiến vào hàng rào, sau cú nổ mạnh, xác quái vật thật sự không còn là mấy.
Mở ra thuật Looting, nhanh chóng thu được không ít thịt rắn và vật liệu khác.
...
Ba người liền thở phào, cùng với Nguyệt Bảo bước vào nhà kho.
Vừa vào trong, liền nhìn thấy hai căn phòng, Nguyệt Bảo biết được căn phòng điều khiển giá·m s·át và nhà kho, liền đi về bên trái, không quên căn dặn bọn họ lấy xong thẻ ngọc cho Huỳnh Nam liền chờ hắn trong chỗ giá·m s·át.
Cả nhóm chia thành hai nhóm lần lượt đi vào.
Bên trong nhà kho cũng rất lớn, khoảng 500-600 mét vuông, cùng bên ngoài sân nhẫm tính một hồi, cái kho thế mà gần 700-800 mét vuông rồi, Nguyệt Bảo trong lòng cũng mong sau này phải có một cái kho thật lớn như vậy.
Nhưng từ đây khoảng cách vào trung tâm thành phố hơn 40km, rắn cánh chuồn có thể phát triển cũng là quái cấp 3-4, trong tương lai còn có thể thăng cấp, một mực ở lại đây phát triển cũng không tốt.
Hắn bước vào cửa nhà kho, rất nhanh liền ngửi thấy mùi lưu huỳnh, đi một chút nữa liền thấy một cánh cửa, bước vào liền giảm bớt cay mũi, bên trong là từng thùng gỗ có rất nhiều dược liệu, có không ít dây leo từ mặt đất leo ra, không ít dược liệu đều rơi xuống mặt đất và hư hại.
Ở XTG, dược liệu này cũng bình thường, chỉ có hai loại duy nhất có thể biến dị, từ danh sách mà Hà Trung Nguyên đưa cho hắn, có hai loại hắn cần.
Nó có màu vàng, phân tử là những thước hình trụ dài, nó là một phi kim phổ biến, không mùi, không vị, nhiều hóa trị, nhưng ở trong XTG, lại là vật liệu gây sát thương mạnh.
Đó chính là Lưu Huỳnh.
Ngoài ra, loại thứ hai ở hiện thế, nhà giàu có nào cũng có ít nhất mấy chục cây, dùng để ngâm rượu hoặc ngâm chung với động vật máu lạnh làm thuốc chữa bệnh.
Nguyên nhân chuồn chuồn đầu rắn tới nơi này làm ổ, cũng là vì loài cây củ này. Một khi loài cây này phát sinh biến hóa, có thể dung hợp với chuồn chuồn đầu rắn, và tiến hóa thành một loại quái vật cấp bậc cao hơn.
Nguyệt Bảo đã nhanh tìm ra hai thứ đó, trong một thùng có khoảng 10 cây, nhưng đồ giả đã chiếm khoảng 7 cây. Hết nói nổi bọn b·uôn l·ậu, đã b·uôn l·ậu lại còn không biết phân biệt hàng giả.
Cầm lên ba cây này trong tay, trong lòng liền mừng thầm, quả nhiên đều gần trăm tuổi, mà còn sắp biến dị. Còn thứ kia, vẫn còn cả thùng nguyên.
Ba củ nhân sâm này hình dáng như một đứa trẻ con, nhưng chỉ bằng một bàn tay người, rễ dài nhỏ, hắn đem ba cây này vào túi đồ, sau đó nhanh chân ra ngoài.
[ Nhân Sâm Trăm Tuổi ]
Có chút năng lượng lạ, cần thời gian để phát triển.
Mà ngay lúc hắn ra ngoài cửa, lại phát hiện trong góc tường nhô ra một cành cây, phía trên còn có một trái cây vàng chín, to bằng trái nho. Hắn tiện tay hái xuống, cho vào túi đồ xem thông tin.
[ Topaz Fruit ] (Quả Hoàng Ngọc)
Có xác suất 90% thăng cấp chỉ số chính cho chức nghiệp hệ tinh thần.
Đúng là kiếp trước tay đen, kiếp này mắt sáng.
Liền như thế tìm ngay một quả hoàng ngọc, đối với hắn không tác dụng, nhưng có tác dụng với người khác, đem bán hoặc để dành cho người quen.
Nguyệt Bảo mừng thầm bước ra ngoài, không quên trước khi đi kiểm tra thêm từng ngóc ngách, hắn cũng liền ghi nhớ nơi này, một thời gian có thể thu hoạch thêm lần nữa.
Mà khi hắn ra ngoài, đã thấy được nhóm ba người Hà Trung Nguyên, Ngọc Anh Thư ôm lấy Huỳnh Nam vui vẻ cười nói, nghe bước chân Nguyệt Bảo cả ba liền xoay lại gật đầu với hắn một cái.
Cả ba bước ra ngoài hướng về phía xe hơi.
Đi được nửa đường trong bụi cỏ đã cắt, cả đám dừng lại, phía trước ngăn bọn hắn bởi lớp da lớn.
"Cẩn thận, đây là da của chuồn chuồn đầu rắn."
Nguyệt Bảo nói rất nhỏ, chỉ đủ để người bên cạnh nghe. "Đây là một con chuồn chuồn đầu rắn vừa thăng lên cấp tinh anh."
"Quái tinh anh mạnh hơn rất nhiều lần quái thông thường, nhìn lớp da này, có thể thấy hình thể nó to gấp năm-sáu thậm chí mười lần con thông thường và ta cũng đã lầm, lãnh địa của bọn quái này không hạn chế trong nhà kho, mà là cả phạm vi bãi cỏ này."
Nguyệt Bảo nói xong, cả đám người liền xích gần lại nhau.
"May mắn là nó đang lột da, cơ thể vô cùng yếu, nhưng với sức của chúng ta hiện tại, không thể chiến thắng, chỗ này không thể ở lâu, mau chóng tìm đường vòng quay về xe trước." Nguyệt Bảo phán.
Tuy lớp da chắn ở phía trước nhưng cũng không phải khổng lồ, bốn người nhanh chóng quay trở lại xe.
Vừa đi tới xe, Nguyệt Bảo ra hiệu mọi người núp ở sau xe, vì hắn vừa phát hiện, phía sau họ, bụi cỏ không ngừng lay động.
Nín thở khoảng chừng là ba giây.
Một cái đầu rắn to, toàn thân nhầy nhụa đầy chất lỏng, cả thân người còn treo theo đầy tơ máu xanh, đau đớn bò ra, chiếc lưỡi run lắc suy yếu, cái đầu bò đến nửa đoạn thì dừng lại.
Đưa mắt nhìn xuống, nhìn về phía đám Nguyệt Bảo.
Đám người nhất là Ngọc Anh Thư, hai chân nàng đã run lên, tuy từ nhỏ đã huấn luyện trong q·uân đ·ội, đi qua biết bao nhiêu huấn luyện ma quỷ, mà giờ khắc này thấy một con rắn to bằng cái mặt đường, liền không thể nào áp chế sợ hãi.
Đầu rắn đứng im một lúc, đám người cũng không dám nhúc nhích, Nguyệt Bảo người cũng đầy mồ hôi, nhưng hắn biết cả hai bên đều đang chờ đợi thời cơ.
Giai đoạn lột xác của nó rất quan trọng, nhất là thiên tính loài rắn, có thể tầm nhiệt, phát hiện ra kẻ thù, bản thân của nó cũng đang rất sợ hãi, sợ rằng lần này lột xác sẽ thất bại nếu có kẻ thù tiến tới.
Mà Nguyệt Bảo bên này cũng hiểu rõ như thế, vì vậy hắn ra hiệu không được hành động, để con chuồn chuồn đầu rắn này hiểu rằng, bọn họ không có ác ý, đây là loài có hung tính, nếu hành động không đúng, nó sẽ "chó cùng rứt giậu".
Cơ thể con rắn lần nữa rung lên, nó từ bỏ chờ đợi, nó nhanh chóng xoay đầu về phía nhà kho, yếu ớt trườn đi.
Bên này, đám người thở phào, sau đó theo tay hiệu của Nguyệt Bảo, dùng sức chạy ra đoạn đường giấu xe, Nguyệt Bảo không muốn con rắn kia nghe tiếng ồn của chiếc xe.
Đến khi ra được đường, Nguyệt Bảo có chút tiếc nuối nhìn lại tấm da rắn, sau đó lắc đầu tự trấn an trong lòng, "Dù sao cũng là của đi thay người, bỏ qua lần này, lần sau mạnh hơn nhất định quay lại đây, lúc đó chờ nó lột da lần hai, nhất định lấy được cả chì lẫn chài."
Chiếc xe lúc này bon bon lăn bánh trở về.
...
Mà con rắn kia sau khi bò tới trước cổng nhà kho, rất hốt hoảng.
Bảo vật của nó đâu hết rồi!?
Nhìn lại lưng con rắn to này, trên người hoàn toàn không có cánh.
Nó nghi ngờ xoay đầu lại đằng xa, phát ra tiếng người, "C·hết tiệt! Là bọn người kia đến đây c·ướp bảo vật sao?!"
Nó vội vàng trườn tới phía sau nhà kho, liền thấy lúc nhúc xác của mấy con chuồn chuồn đầu rắn bị phanh thây, liền thở dài "Cũng may, còn chút đồ ăn này, bên đám người có kẻ mạnh, động thủ lúc đó không được! May mà cái lưỡi của mình có đánh dấu mùi của hắn, lần sau không dễ bỏ qua được đâu."
Hóa ra con rắn lớn này giống với Belly, từng ăn một viên đá ngọc, lúc này nó đã chui vào bên trong một cái hang, bên trong toàn là chuột nhỏ, vừa đưa đầu rắn vào liền vui vẻ lên tiếng: "Tộc nhân, ta về rồi đây, đồ ăn tới nè!"
Nói xong liền kéo miếng da rắn to đến, sau đó cả đống chuột đồng bu lại cắn xé.
Mà khi cắn xé, trên người bọn chúng cũng từ đó mà phân hủy.
Con rắn to hốt hoảng: "Dừng lại, không được ăn nữa! Hu hu, là ta hại c·hết tộc nhân ta rồi." Sau đó do quá thương tiếc hay vì đói bụng, mà con rắn to bắt đầu nuốt toàn bộ lũ chuột.
Chỉ thấy nó khẹt khẹt mấy cái, quay đầu ra ngoài, lắc đầu: "Cám ơn tộc nhân đã vì ta mà hết đói!"
Chiếc da rắn mà Nguyệt Bảo tiếc nuối giờ đây đã không còn, mà con rắn to cũng không phải chuồn chuồn đầu rắn.
Lại hóa ra, con rắn to này là dung hợp giữa chuột đồng và trăn, mang theo một thiên phú đáng gờm.
...
Nguyệt Như bây giờ đã cùng Hoàng Quân đi săn nguyên liệu, mà nơi đi săn cũng do anh trai nàng chỉ điểm, được lấy ghi chú từ phía Belly gửi.
Bọn chúng là dung hợp giữa thỏ và muỗi, hình dáng không có gì đặc biệt, phần gen trội vẫn là dạng thỏ, một đám thường chỉ có 3-4 con, chỉ khác mỗi chỗ, trên đầu có một cái sừng.
Nguyệt Bảo nói chỉ cần chặt đứt cây kim, sẽ gây ra sát thương chí mạng, sinh mệnh của nó chỉ có 5, chí mạng liền chỉ còn 1, đâm một dao liền c·hết.
Mà từ đầu tới cuối, Nguyệt Như đã săn được hơn 60 con, hoàn hảo thăng lên cấp 2.
"Ôi mẹ ơi c·hết cái chân rồi! Cái chân bị hoại tử luôn rồi, thì ra đi săn vừa mỏi chân mà cũng vừa đau tim nữa."
Người vừa la làng la xóm chính là Hoàng Quân, hắn ở phía sau nhặt xác thỏ bỏ vào bao, đem cả bọn về nhà.
Mà Nguyệt Như cũng vừa nghe điện thoại xong, nàng vỗ vỗ vai Hoàng Quân nói có thể trở về.
Hai người lôi lôi kéo kéo một cái bao lớn thịt thỏ trở về.
Còn ở nhà, nhóm đàn ông lớn tuổi cũng đã ra giá cao để bên cửa hàng giao đến trong nhà hai cái tủ đông nữa, cũng đem bỏ đi hai cái ghế salon, thay vào chỗ cho hai cái tủ này.
Còn nhóm phụ nữ thì đi dán tờ rơi xung quanh nhà, trên tờ rơi từng cái hướng dẫn cho người sốt cùng cách giải quyết.
Thùy Linh và Belly cũng không rảnh rỗi, nhờ vào Belly cũng giảm được không ít lần đụng độ quái vật, dù chỉ là lãng vãng vài con, cũng không ít lần Belly muốn ăn bọn chúng, nhưng đều bị Thùy Linh cản lại.
"Ngoan, muốn ăn cần phải nấu chín, ăn đồ sống sẽ không tốt cho bao tử nha."
Belly không dám cãi lại, chỉ hớn hở gật đầu, nhưng sâu bên trong là nước mắt "Ai da, ông chủ ơi! Chính bà chủ không cho ta tự đi săn đó nha."
Belly liếc nhẹ về bộ dáng Thùy Linh, liền gật đầu trong lòng "Bà chủ dáng người này không tệ nha, rất giống ta, ba vòng đầy đặn."