Chương 23: Rặn một chút
Trên đường trở về, Nguyệt Bảo kiểm tra thấy thiện đức đã tăng đến 31 điểm, quả nhiên Huỳnh Nam chính là một nhân vật quan trọng.
Trong tương lai, Nam Hải Băng Sương và U Lang Ảnh Trảo đều có tên tuổi, nhưng lại chưa từng nghe nói tới Huỳnh Nam, tất nhiên, kiếp trước hắn thành zombie hoặc c·hết rồi.
Hai người kia nổi danh khoảng đến năm thứ sáu, lúc đó liền theo phe khởi nghĩa của Nhân loại, sau đó liền biến mất hoặc có lẽ nói là ngỏm rồi.
Mà tương lai hai người này đều có chức nghiệp phù hợp, hắn cũng không nên hướng dẫn thêm gì cho mất công, dù sao cũng là người của q·uân đ·ội, tình báo thông tin đủ nhiều.
Xe chạy tới ngã tư trung tâm thành phố, liền dừng lại, Hà Trung Nguyên ở lại sạc pin. Sau đó hai người là Ngọc Anh Thư và Huỳnh Nam liền ra ngoài, bọn họ muốn từ biệt tại đây.
“Trong tương lai cần chúng ta làm gì? Có thể liên lạc, dù khó khăn ra sao chúng ta sẽ giúp hết mình, gia tộc Hà Huỳnh sẽ không vong ơn phụ nghĩa." Hà Trung Nguyên lên tiếng nói.
Nguyệt Bảo cười cười "Sớm thôi, lần sau ta liền nhờ, không cần dầu sôi hay lửa bỏng, trong khả năng các ngươi mà thôi, cần thức ăn có thể liên hệ ta, trong thời gian tới chỗ ta cung cấp thức ăn."
Nhóm ba người gật đầu: "Được, tạm biệt."
Sau đó nhóm Hà Trung Nguyên vẫy tay từ biệt hắn, Nguyệt Bảo thì nhanh chóng chạy về nhà.
Vừa về tới sân nhà, nhìn thấy trước nhà có một vệt máu dài, đi vào trong liền thấy chất đống bao thịt thỏ, hắn cảm khái gật đầu, không hổ em gái hắn, làm việc hiệu quả giống hắn.
Mà đi vào tới trong phòng khách, liền thấy mọi người đang ngồi thành vòng tròn, mắt nhìn hướng hắn, Nguyệt Bảo có chút ngạc nhiên, vì ở giữa mọi người là một con chó lông trắng, hoàn toàn bị buộc thành cái bánh chưng.
"Có chuyện gì xảy ra?"
Hoàng Quân liền kể lại mọi chuyện.
Chuyện là Thùy Linh cùng Belly trở về, lúc mọi người cùng nhau lôi kéo bao tải đựng thịt thỏ vào nhà thì Belly mới phát hiện, bao tải bị thủng một lỗ to, từ bên ngoài có thể thấy một vệt máu dài ra ngoài đường, Nguyệt Như liền hốt hoảng, không biết có rơi ở đâu mất không, mà khi tìm đến liền thấy một con chó đang gặm thịt thỏ.
Nguyệt Như cùng Hoàng Quân liền trói nó lại, nhưng mà lúc trói nó liền phát ra âm thanh cầu cứu, mà Belly thì hoàn toàn che hai mắt chạy vào trong nhà.
Thì ra là vậy!
Nói chuyện được là cũng giống với Belly nha. Cũng đã từng ăn thẻ ngọc.
Sao kiếp trước hắn chưa kinh lịch qua mấy loại thú hoang biết nói chuyện chạy lông nhông khắp thành phố này?
Nguyệt Bảo ho khan một tiếng, kề mặt gần con chó "Ngươi, muốn c·hết hay muốn sống?"
Một bên con chó gật gật đầu, mà một bên Belly cũng quỳ xuống mếu máo. "Chủ nhân, à không ông chủ, đừng g·iết nó mà, hu hu, nó và ta là cùng loài đó!"
Mọi người trong phòng ai cũng há hốc mồm, không riêng gì Nguyệt Bảo.
"Ý ngươi là con samoyed trắng này có huyết thống chung với chim cánh cụt như ngươi?" Nguyệt Bảo nói ra cũng tự chính mình tức cười, hắn không tin nổi, hai con có huyết mạch giống nhau, hình thù thì không có cái gì giống.
Belly lắc đầu nói: "Ông chủ, không phải đâu, nó là một nửa huyết mạch còn lại giống ta, cũng là loại biết bay đó."
"Được rồi! Chó con, nói toàn bộ hành trình của ngươi ra hình dạng này, nếu nửa điểm nói dối…" Tay Nguyệt Bảo chỉ về hướng Hoàng Quân "Hắn thích nhất là ăn thịt chó, nhất là chó biết nói."
Belly thì không dám nói chuyện, liên tục đưa mắt ra dấu, giống như "Mau nói đi, đồng tộc đừng nói dối nha."
Sau đó đưa ngón tay lên cổ, liên tục gật đầu, ý là "Nói dối liền c·hết, thấy sợ chưa?!"
Chó trắng nuốt xuống nước bọt, nó cũng nhận ra mùi của đồng tộc khác loài kia, miếng giẻ lau cũng vừa được kéo ra.
Nó vốn là một con samoyed bình thường, lúc trước quậy phá nhà nhiều, nên có lẽ vì thế mà hắn bị bỏ rơi.
Nó bị bỏ rơi liền trở thành chó vô gia cư, nhưng nó có lòng tin, chỉ cần mạnh mẽ vươn lên, trong tương lai sẽ là vua của loài chó hoang, tại khu phố này nó sinh hoạt kiên cường 2-3 năm, tuy cắn không thắng chó khác, giành đồ không bằng mèo, nhưng nó vẫn kiên cường sống sót.
Chỉ là chiều hôm qua, nó giành không được đồ ăn, bụng thì đói meo, nó lang thang ra ngoài quảng trường, cuối cùng cũng giành ăn với lũ bồ câu, nhưng mà nó cũng không đánh lại, liền ôm bụng đói meo tiếp tục đi kiếm đồ ăn.
Trên quảng trường lúc đó có một đôi tình nhân đang cãi nhau, hắn nghe câu chuyện của hai người đó một lúc, đại khái là cô gái bắt gặp chàng trai có sợi dây đeo điện thoại giống màu với cô gái kia, liền tức giận, mà chàng trai thì níu kéo cô gái, nhưng cô gái không bằng lòng, liền vứt cái hộp quà kia vào thùng rác.
Sau khi hai người đó một người chạy, một người đuổi theo, thì chó ta đến moi thùng rác, mà nói tới đây nó lại tự hào, hai ba năm sống sót cũng nhờ vào kỹ năng này, chó hay mèo khác đều không biết cách mở hộp quà, nhưng nó biết.
Khi nó cạp được chiếc hộp và chạy ra một cái công viên, liền thao tác như thần, mở ra được cái hộp, cuối cùng nó đáng tiếc bên trong không có gì ăn, nhưng nó phát hiện một viên ngọc màu hồng ánh đỏ rất ngon miệng, nó ăn luôn viên ngọc, nó nhớ không lầm thế giới con người có món ăn gọi là kẹo đá quý, ăn xong liền cảm giác rất no, một lúc sau liền buồn ngủ, nó lựa một nơi thoáng mát nằm ngủ.
Đến khi thức dậy, nó phát hiện trên bụng nó có một đàn chim đen, lúc nó đấu tranh cùng với con chim đó, không biết tự lúc nào bị bọn chúng mổ vào bụng, liền cái mỏ con chim và cái bụng nó dính xà nẹo nhau, nó vừa thức dậy lại buồn ngủ th·iếp đi.
Không biết qua bao lâu, lúc nó thức dậy liền ngửi thấy mùi thịt rất thơm, bất giác đi theo Nguyệt Như cùng Hoàng Quân, chỉ là lúc thức dậy nó rất đói, trong lúc không kiểm soát liền cắn đứt bao tải, lôi con thỏ ra ăn, sau đó liền bị trói như thế này.
...
Câu chuyện đúng dài, đúng theo cách của Belly kể, có thể gật đầu vỗ tay đúng là cùng huyết thống.
Mọi người nghe xong đều kinh ngạc, còn Belly thì lấy khăn giấy lau đi nước mắt. Còn ôm Thùy Linh khóc thút thít, Nguyệt Bảo nếu không biết Belly thuộc giống cái cũng đã đá nó ra xa.
"Ta là có kỹ năng nha, nếu không vì đói, sức lực không có, hai chân bủn rủn, làm sao các ngươi có thể bắt được ta." Chó trắng vẫy vẫy đuôi tự tin nói.
Nguyệt Bảo nghe thấy câu chuyện liền nghe ra con chó này tuy nhát gan, nhưng lại có điểm gan lỳ, liền vội đưa ánh mắt tới Hoàng Quân.
"Con chó ngu ăn được đá thần, mọi người xem, đem nó đi hầm hay đem chiên? Nói không chừng thiên phú của ta ép khô nó sẽ ra được món cầy già bảy món không chừng, không phải Nguyệt Bảo hắn nói sao, thịt loại càng cao, liền có giá trị bổ sung càng tốt?" Hoàng Quân nhận được ánh mắt Nguyệt Bảo vờ nói, kèm theo mọi người đều gật gật đầu.
Tim chó nhỏ có chút hoảng sợ, toàn thân run lẩy bẩy, tên mặt béo nhìn có vẻ hèn mọn kia quá ghê tởm. "Nếu như ngươi muốn, ta có thể đau lòng rặn ra một chút, có thời gian sẽ rặn ra nhiều nếu ta còn sống." Nói xong chó trắng chìa mông xuống đất đang cố rặn ra cục phân.
Hoàng Quân thấy biểu hiện của nó liền tức giận, chạy vào trong bếp lấy một con dao thái, hung hăng chỉ vào nó.
Chó trắng rầm rú hét thảm: "Đồng tộc, cứu mạng ta, có người muốn g·iết chó."
Nhìn con chó nhỏ mồm mép, Nguyệt Bảo cảm thấy phi thường thú vị, hắn đánh gãy hành động của Hoàng Quân: "Để ngươi sống cũng không phải là không thể được, nhưng ngươi phải cho ta một cái lý do không g·iết ngươi!"
Chó nhỏ cũng đã nhìn ra Belly ra dấu rất nhiều, gần như múa cái gì đó không hiểu nổi. Nhưng nó rõ ràng biết được, địa vị của tên này so với toàn bộ người ở đây đều cao hơn.
Với não chó của nó, cùng với thiên tính loài samoyed, hành động cùng suy nghĩ một chút liền cho ra lý do: "Thiên phú chủng tộc của ta mà, có thể truy tung mùi vị, còn có thể đánh dấu kẻ địch, nhất là từ mũi ta, có thể biết ngươi có khí chất so với toàn bộ người ở đây đều mạnh gấp ba, không đúng, mạnh gấp sáu, so với tên cầm dao mập ú thì mạnh gấp bốn."
Còn có thể truy tung và phân biệt cấp độ?
"Mà mà chưa hết đâu, ta có thể ngửi ra các khí tức khác rất xa, giống như trong khu vực này, mấy loài thú khác cũng chỉ có một tên ở rất xa mạnh hơn ngươi chút, còn lại đều rất yếu ớt." Chó trắng nhíu mặt, vẫy vẫy đuôi tự tin nói.
"Tốt, ta thu nhận ngươi, về sau có thể ở lại đây, địa vị bằng với Belly." Chó trắng nghe được nó không bị g·iết, lập tức hai mắt tỏa sáng, lè lưỡi nói: "Gấu gấu, đa tạ chủ nhân ơn cứu mạng, chó ta nguyện ý vì chủ nhân băng đèo vượt thác, vì chủ nhân đi vào khói lửa nướng thịt!"
Con chó này ngay cả văn hóa cũng biết nói, có vẻ sống ở loài người tri thức hơn hẳn Belly.
Ngay cả cải lương TV chiếu hồi xưa xửa mà nó cũng làm theo động tác được.
"Không cần nịnh nọt." Hàng Vũ trợn trắng mắt: "Ngươi cũng không cần gọi ta là chủ nhân, trực tiếp như Belly, gọi ông chủ. Còn ngươi về sau có thể gọi là...."
"Gọi là Poro, nó trắng, nhìn tròn tròn, giống cầu tuyết trong liên minh á anh Bảo." Nguyệt Như cho nó một cái tên.
"Dạ, bà chủ nhỏ, ông chủ lớn!"
Sau đó ngoắc ngoắc đuôi chạy tới Belly, Belly vuốt vuốt đầu hắn: "Nghe hai chữ tên kia liền có đẳng cấp một quý ông nho nhã liền." Poro cũng biểu hiện "Tên cũng cũng."
Tiếp theo nó nói: "Ở phía sâu trong gốc kia, có một cái cây, ta ngửi ra nó đặc biệt thơm, bên trong còn có mùi vị gì đó rất nồng nha."
Hoàng Quân cũng tự nhiên vỗ tay, nói: "Bảo ca, chúng ta có hay không lục soát chỗ đó, nếu như nó không sai, có thể là dược liệu biến dị, theo ngươi nói lúc trước thì…!"
"Đừng vọng tưởng, loại trái cây kia rất trân quý, nhưng mà nó ở dưới lòng đất ngươi lục soát kiểu gì? Còn chưa kể có một tên so ta còn mạnh ở đó."
"Theo như Poro miêu tả mùi vị, một trong hai loại quả mà ta biết, một là [Earth Fruit] (Quả thổ linh) chuyên phát triển trong đất, ăn vào có xác suất tăng lên từ 1-3 cấp kỹ năng thiên hướng thổ, còn có một loại [ Jade Fruit ] (Quả ngọc thạch) cũng tương tự, ăn vào có xác suất tăng chỉ số hệ thể chất, nhưng so về độ quan trọng, hai quả này không có tác dụng với chúng ta hiện tại."
Chó trắng ngoắt ngoắt cái đuôi nói: "Ông chủ mập, ngươi nói mười câu không bằng ông chủ nói ba câu, nghe ngươi nói mà ta ngứa lỗ đuýt quá."
Hoàng Quân giận dữ: "Con chó c·hết, ngươi thật không muốn sống!"
Poro co người chạy ra phía sau Nguyệt Bảo, sau đó lém lỉnh lè lưỡi trêu chọc Hoàng Quân, dùng một ánh mắt khiêu khích "Gâu gâu, gọi ngươi một chủ, vì so ra ngươi cũng là bạn của ông chủ nhà ta, nếu như để cho ta hoàn toàn hồi phục sức mạnh, chấp 3 người như ngươi!"
Hoàng Quân mắng thầm trong lòng, đúng là hợp với thành ngữ "Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng" mà.