Đắm Chìm Vì Em - Lăng Độ

Chương 16: Chương 16




Ông Từ chỉ nói một câu đã khiến cả Thời Huỳnh và Văn Tê Hạc đều sững người, Thời Huỳnh không thể tin nổi, quay sang nhìn Văn Tê Hạc:

"Anh Văn, anh…"

"Chẳng phải ghế phụ vẫn luôn để cho cô ngồi sao?" Văn Tê Hạc nói nhẹ nhàng, khóe mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Hơn nữa, ông Từ đâu có nhắc đến cô."

Tảng đá nghẹn trong cổ họng Thời Huỳnh vì lời giải thích của Văn Tê Hạc mà rơi xuống, đúng rồi, lúc mới ngồi cùng nhau, anh ấy đã nói, sau này có bạn gái sẽ để ghế phụ cho bạn gái.

"Chàng trai trẻ, có bạn gái rồi thì đừng xuất hiện một mình với Huỳnh Huỳnh của chúng tôi, lỡ bạn gái cậu hiểu lầm thì sao?" Ông Từ không vui ra mặt, giơ chiếc lồ ng chim trân quý của mình chen vào giữa hai người, chỉ tay đầy uy nghiêm: "Ba chúng ta về thôi."

Có một ông lão đứng chen giữa thì ai mà hiểu lầm được cơ chứ!

Thời Huỳnh, Văn Tê Hạc: "…"

Ông Từ như có như không đánh giá Văn Tê Hạc, Văn Tê Hạc chỉ nghĩ rằng ông cụ đang cân nhắc nhân phẩm của mình, nhưng thực ra ông Từ đã nhận ra lý do tại sao lần trước nhìn anh lại thấy quen quen.

"Hầy." Ông Từ chắp tay sau lưng, thở dài một tiếng rồi quay đi: "Ta phải đi khoe với lão Ngô con chim quý của ta, hai đứa về đi, nhớ giữ khoảng cách."

Vừa nói xong, không đợi hai người giải thích, ông Từ đã xách lồ ng chim của mình quay trở về, tấm tắc lắc đầu, mười năm rồi, Huỳnh Huỳnh lần nào xem mắt cũng nhìn trúng những người lớn lên giống cậu nhóc Ôn Tiêu nhỏ năm xưa, không thể làm phiền Huỳnh Huỳnh xem mắt được.

Vả lại, ông tin rằng Thời Huỳnh sẽ không làm người thứ ba, vì khi ông chen giữa hai người, ánh mắt của cậu trai trẻ này không gạt được ông, chắc hẳn câu nói có bạn gái của Văn Tê Hạc lần trước chỉ là để đuổi ông đi mà thôi.

"Ông Từ…"

Ông Từ đưa tay ra sau vẫy vẫy, vừa ngân nga điệu kinh kịch, vừa xách lồ ng chim tiếp tục đi khoe chú vẹt khiến người ta ghen tị.

Trên đường về, Thời Huỳnh đơn giản kể về quan hệ giữa cô với ông Từ:

"Hồi nhỏ tôi ở với bà nội, ông Từ và bà nội dạy học cùng một trường, họ cùng được phân một căn nhà ở khu tập thể trước kia, bình thường đều rất quan tâm chăm sóc tôi, nhà có đồ chơi mới hay món gì ngon cũng mang cho tôi."

Sau này, người thì lần lượt đi theo con cháu, người thì giống như bà nội cô, qua đời, giờ trong tiểu khu chỉ còn mỗi ông Từ và ông Trương.

Văn Tê Hạc thấy lúc Thời Huỳnh kể về chuyện quá khứ, giọng điệu rất bình thản, nhưng anh lại không kìm được mà nhíu mày, lòng dậy lên một cảm giác xót xa, trong lời của Thời Huỳnh, dường như không hề nhắc đến bố mẹ, trừ khi họ không hoàn thành trách nhiệm của bậc làm cha làm mẹ, hoặc là họ đã mất khi Thời Huỳnh còn rất nhỏ.

Dù là khả năng nào, trái tim Văn Tê Hạc đều nhói lên, cảm giác thương xót ngập tràn, thậm chí có chút buồn bã, nếu như họ quen biết nhau từ nhỏ thì tốt biết mấy.

Thời Huỳnh không nghe thấy những suy nghĩ trong lòng Văn Tê Hạc, suốt chặng đường về nhà, cô vẫn vui vẻ, ôm lấy Sandwich đang lao tới, thân thiết vỗ về: "Sandwich, bố sẽ sớm tìm cho con một người…"

"...Bố thứ hai!" Mình thật là thông minh!

Sandwich đặt hai chân trước lên cánh tay của Thời Huỳnh, nghiêng cái đầu xù lông:

"Meo?" Đồng thời, hai chân trước từ từ duỗi ra, để lộ đệm thịt hồng hồng, như đang đòi gì đó.

Có Sandwich dễ thương làm loạn, Thời Huỳnh cũng không bận tâm đ ến việc gọi Văn Tê Hạc là gì nữa, cô chạm nhẹ vào mũi Sandwich:

"Con thành tinh rồi phải không? Hôm qua lúc vừa thấy bưu kiện chị Lam Lam gửi đến con đã nhắm trúng rồi?"

Miệng thì nói vậy, nhưng động tác của Thời Huỳnh lại hoàn toàn giống như một người phụ huynh chiều chuộng con cái, khéo léo bóc gói hàng, nhìn qua bảng thành phần, rồi đổ vào bát.

Vừa thấy có đồ ăn, Sandwich lập tức nhảy xuống, không ngừng dùng cái đầu nhỏ húc vào tay Thời Huỳnh, sau đó ngước đôi mắt tròn long lanh ướt sũng nhìn cô.

Thời Huỳnh: “…”

Tay Thời Huỳnh run lên, đổ đầy thức ăn vào bát của Sandwich.

Thời Huỳnh: "…"

Con trai thật là giỏi, ngày càng biết cách làm nũng.

Mấy ngày sau, nhờ sự kiên trì của Thời Huỳnh, hai người mỗi sáng đều cùng đi thang máy. Đặc biệt là vào thứ Sáu, hôm đó Thời Huỳnh trễ nửa giờ so với bình thường, lúc cô tưởng sẽ không gặp ai trước khi đi làm, thì vừa ra cửa đã gặp Văn Tê Hạc cũng đang trễ giờ.

Tối hôm đó, Thời Huỳnh còn được thưởng thức bữa ăn mà Văn Tê Hạc tự tay nấu ở nhà anh, xem như cảm ơn vì đã chăm sóc bệnh nhân sốt cao,đến mức dù thứ Bảy phải đi làm, tâm trạng Thời Huỳnh vẫn rất tốt.

"Anh Thời, chị đến rồi." Một người đẹp tóc xoăn sóng nhuộm vàng, phong cách ngự tỷ, nhìn thấy Thời Huỳnh thì nháy mắt: "Đúng là hiếm có đấy, chị vốn dĩ chẳng bao giờ đến phim trường."

Vừa bước vào, Thời Huỳnh bị luồng gió lạnh từ điều hòa bao quanh, cảm giác như được sống lại:

"Làm công cho người ta mà, giám đốc Ada ra nước ngoài rồi, tôi chỉ là một tổ trưởng nhỏ, tự nhiên phải gánh vác trọng trách thôi."

Tháng trước, giám đốc sáng tạo của Hành Không là Ada đã tự mình đàm phán thành công hợp đồng quảng cáo cho một dòng mỹ phẩm thiên nhiên của nước ngoài, kịch bản quảng cáo mới chỉ hoàn thành một nửa, bên khách hàng muốn vừa quay vừa sửa đổi.

Nửa tháng trước, Hành Không đã hoàn tất các giai đoạn chuẩn bị về kịch bản, sắp xếp bối cảnh, chỉ chờ quay chụp nữa là xong, tuy nhiên người phát ngôn ban đầu bị phát hiện từng có những phát ngôn không đúng mực trên mạng, bị cộng đồng mạng tẩy chay, không cách nào quay chụp quảng cáo được nữa, vì thế đành phải đàm phán với một người phát ngôn mới, mãi đến tuần trước mới ký được hợp đồng với một diễn viên trẻ đang nổi.

Người đẹp quyến rũ đang trò chuyện với Thời Huỳnh là Vân Thư, bạn học đại học của cô, sau khi tốt nghiệp, thỉnh thoảng vẫn liên lạc, thẳng đến lúc ra trường đi làm, cả hai đều cùng làm việc trong ngành quảng cáo ở thành phố Nam, người thì làm phó đạo diễn cho các video quảng cáo, người thì làm nhà lập kế hoạch quảng cáo, nên thỉnh thoảng sẽ hẹn nhau ăn uống.

"Cậu làm đạo diễn mà rảnh rỗi vậy? Không nên ở phim trường quay chụp sao?"

"Phó đạo diễn, cảm ơn." Vân Thư làm mặt quỷ, chỉ về phía phòng trang điểm trước mặt: "Ngôi sao lớn không hài lòng với kịch bản, đang bàn bạc với đạo diễn để sửa lại, đợi chút nữa cậu sẽ phải bận rộn đấy."

Sau khi làm công việc kế hoạch quảng cáo, Thời Huỳnh vẫn luôn không thích tham gia vào việc quay quảng cáo cho thương hiệu, vì trước khi quay luôn có một "khách hàng" (nhà tài trợ), mà trong quá trình quay thì cũng có một "khách hàng", mà mục tiêu của hai khách hàng đó phần lớn là khác nhau.

Một bên muốn làm nổi bật sản phẩm, bên kia lại muốn làm nổi bật chính mình.

"Đúng là lời đồn trong ngành không thể tin được." Vừa dứt lời, Thời Huỳnh đã thấy ai đó vẫy tay với mình, đồng thời chỉ về phía phòng trang điểm: "Chà, nhiệm vụ đến rồi."

Vân Thư cũng nhìn thấy, vỗ vai Thời Huỳnh với vẻ đầy tin tưởng, rồi đẩy nhẹ:

"Anh Thời, mình tin cậu."

Khi Thời Huỳnh đến phòng trang điểm, đạo diễn và người phát ngôn của thương hiệu đều đã có mặt trong phòng, ngồi ở giữa chính là ngôi sao lớn mà Vân Thư vừa nhắc tới… Vương Úc Sâm.

Vương Úc Sâm là một diễn viên nổi tiếng có ngoại hình thuộc loại mỹ nam kiểu "sữa chua", ngũ quan tinh xảo, có chút nữ tính, mà lớp kẻ mắt đậm khiến anh ta thêm vài phần khí chất.

"Khi ký hợp đồng, bên trong có ghi điều khoản rõ ràng, rằng tôi và công ty của mình có quyền đưa ra đề xuất sửa đổi kịch bản." Ánh mắt của Vương Úc Sâm toát lên vẻ kiêu ngạo, ta đây có chống lưng: "Hơn nữa, chú Giả, tôi cũng có cổ phần ở NA, cổ đông nhỏ của NA vậy mà không đủ tư cách để thay đổi kịch bản?"

Người đàn ông trung niên được gọi là chú Giả, phụ trách quảng cáo và hậu kỳ của thương hiệu NA, nghe Vương Úc Sâm đem vấn đề đẩy sang người mình, sắc mặt cứng đờ, cười làm lành:

"Úc Sâm, Ada và sếp lớn..."

"Một người phụ nữ muốn chim sẻ hóa phượng hoàng, đặt chân vào nhà họ Vương mà thôi, chờ lát nữa cô ta tới, tôi sẽ…"

Thời Huỳnh chợt hiểu tại sao Ada phải đi nước ngoài gấp, chắc chắn là khi nhìn thấy nghệ sĩ mới ký, cô ấy cảm thấy sợ hãi, mà cô vô tình bị đẩy làm vật chắn.

"Cộc cộc cộc."

Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện trong phòng, đạo diễn quảng cáo lau mồ hôi trên trán, anh ta ghét nhất phải hợp tác với những người có quan hệ, đúng là đồ phá hoại, niềm vui duy nhất là nghe lén mấy câu chuyện bí mật của giới hào môn.

"Xin chào mọi người, tôi là Thời Huỳnh, tổ trưởng của bộ phận kế hoạch quảng cáo Hành Không." Thời Huỳnh giới thiệu bản thân xong, mỉm cười với cả ba người: "Ada có việc phải ra nước ngoài, tôi sẽ hỗ trợ trong quá trình quay quảng cáo sắp tới."

Vương Úc Sâm vốn không vui vẻ gì, nhưng khi nhìn thấy Thời Huỳnh, anh ta khựng lại, vẻ mặt không tin nổi, một lúc lâu sau mới giơ tay chỉ vào Thời Huỳnh:

"Thời Huỳnh! Cậu đã về thành phố Nam rồi sao?"

Khác với sự sững sờ của Thời Huỳnh, Vương Úc Sâm lập tức nở nụ cười, quay đầu vỗ vai đạo diễn:

"Thời Huỳnh, sao cậu không nói sớm là cậu sẽ phụ trách quảng cáo này, đạo diễn, chúng ta quay nhanh thôi."

Thời Huỳnh:

"… Anh Vương, chúng ta quen nhau sao?"

Vương Úc Sâm oán trách nhìn Thời Huỳnh, cố tình nhấn mạnh từng câu từng chữ:

"Tiểu học, trung học, chín năm học cùng lớp, cậu nói xem chúng ta có quen nhau không?"

"???"

"Vương Úc Sâm chỉ là nghệ danh thôi." Vương Úc Sâm chìa tay ra với Thời Huỳnh, nét mặt dịu dàng hiếm thấy: "Vương Đàm, lớp phó kỷ luật thời trung học của cậu, lớp trưởng Thời Huỳnh."

Thời Huỳnh: "..."

Suốt hai giờ quay trong phim trường, Thời Huỳnh liên tục lục lại ký ức, sau khi nhớ ra Vương Đàm, so sánh với Vương Úc Sâm trước mắt, cô phải thừa nhận rằng, ngay cả giáo viên chủ nhiệm chắc cũng chẳng nhận ra.

Vương Úc Sâm thời tiểu học và trung học là một cậu bé béo phì điển hình, hơn nữa tính tình rất xấu, hay đánh nhau đến mức mặt mũi lúc nào cũng bầm dập, chưa từng trắng trẻo, sau khi tốt nghiệp, Thời Huỳnh vào một trường trung học nội trú, do một vài nguyên nhân, tài khoản mạng xã hội đã từng dùng cũng bị khóa, đại học cô lại học ở thành phố Kinh, nên dần dần cũng mất liên hệ với các bạn học thời trung học.

Do mải suy nghĩ, ánh mắt Thời Huỳnh lơ đễnh nhìn về khoảng không, nhưng từ góc độ của người khác thì cô dường như đang chăm chú nhìn Vương Úc Sâm, đoán chừng là bị vẻ ngoài tinh xảo của Vương Úc Sâm thu hút.

Sau khi suy nghĩ một hồi, Thời Huỳnh lắc đầu thở dài, không thể không nói, việc cô có thể nhận ra anh trai nhỏ năm xưa chủ yếu là vì anh vốn đẹp trai từ nhỏ đến lớn.

Vừa lúc, Giang Sái chuẩn bị sang phim trường bên cạnh, cũng nhìn thấy cảnh tượng này từ cửa, nhẹ nhàng chỉnh lại gọng kính không viền trên mũi, rồi lấy điện thoại quay một đoạn video và gửi cho Văn Tê Hạc.

[JS: [Video]]

[JS: Tôi đảm bảo, em gái Thời hoàn toàn không nhìn thấy tôi.]

Văn Tê Hạc đang họp trực tuyến với nhóm nhỏ ở nước ngoài, bớt thời gian liếc nhìn điện thoại, đôi lông mày sắc sảo của anh nhăn lại, đôi mắt dài hơi híp, khoé mắt hiện vẻ lạnh lùng, khiến nhân viên báo cáo không khỏi run sợ bồn chồn.

"Thời Huỳnh, lát nữa cô có rảnh không? Tôi mời cô ăn tối, nể mặt bạn học cũ." Vừa dứt lời, trợ lý bên cạnh Vương Úc Sâm lập tức tỏ vẻ lo lắng, sợ rằng Thời Huỳnh sẽ đồng ý, một khi vướng vào scandal, họ lại phải lo xử lý.

Thời Huỳnh tất nhiên cũng nhận thấy điều đó, định từ chối khéo thì điện thoại trên tay cô rung lên hai cái.

[VQH: Một người bạn tôi vừa nuôi một chú mèo xanh được nửa tháng, có chút không biết cách chăm sóc, cô có thời gian không?]

[VQH: Thực làm phiền cô, nhưng trong số những người tôi quen, chỉ có cô nuôi mèo, mà Sandwich của cô lại ngoan ngoãn và thông minh.]

Vương Úc Sâm đang chờ Thời Huỳnh trả lời thì thấy cô chăm chú nhìn điện thoại, đôi mắt cong lên, mặt hơi ửng đỏ. Anh ta tò mò hỏi:

"Thời Huỳnh, cô đang xem gì mà mặt đỏ thế?"

"A?" Thời Huỳnh giật mình, đưa tay che mặt, rồi mỉm cười, ánh mắt màu trà nhạt lấp lánh ý cười: "Đang bàn về chuyện nuôi mèo với… bạn trai."

"Xin lỗi nhé, buổi chiều tôi có hẹn rồi." Nói xong, Thời Huỳnh giơ điện thoại lên lắc lắc, buổi chiều hẹn với ai không cần nói cũng biết.

Nghe đến hai từ bạn trai, mặt Vương Úc Sâm hơi cứng lại, rồi bật cười nhẹ:

"Chúc mừng nhé, có thời gian nhớ mời bạn cũ một bữa ăn chúc mừng thoát ế."

"Được thôi."

Thời Huỳnh không lo lắng gì, dù sao cô cũng không hứa là sẽ mời ngay lập tức.

Nhưng Sandwich ngoan ngoãn và thông minh?

Anh trai nhỏ mới chỉ gặp Sandwich một lần, đã đánh giá nó chỉ vì vẻ ngoài?

Giờ trưa, Thời Huỳnh ăn cơm văn phòng cùng với Vân Thư trong phim trường, buổi chiều chỉ mất chưa đầy hai tiếng quay phim, toàn bộ kế hoạch quay chụp trong ngày đã hoàn thành, Vương Úc Sâm định nói chuyện với Thời Huỳnh, nhưng vừa kết thúc quay chụp, anh ta đã bị người đại diện kéo đi.

"Nghe nói quản lý của Vương Úc Sâm rất sát sao với anh ta, nay được tận mắt thấy, quả thật là vậy." Vân Thư nói xong, lắc đầu thở dài: "Lúc mới quay, Vương Úc Sâm tâm trạng rất tốt, gặp ai cũng cười với, nhưng từ lúc tạm nghỉ đến khi kết thúc, khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng, đến mức khiến đạo diễn Vương vốn nổi tiếng hiền lành cũng phải phát cáu, quả thực là nhân tài."

"May mà anh ta không tiếp tục bám vào kịch bản nữa, anh Thời thật là lợi hại.”

Thời Huỳnh cười:

"Kịch bản do Susi viết, không liên quan gì đến mình, còn việc anh ta không yêu cầu mình sửa kịch bản, có lẽ là nể tình bạn học cũ?"

Vân Thư nghe Thời Huỳnh kể chuyện cô và Vương Úc Sâm là bạn học từ tiểu học đến trung học, thậm chí còn đùa rằng làm thêm vào thứ Bảy tăng ca cũng đáng, đã gặp hết bạn học tiểu học, trung học và đại học, chỉ còn thiếu bạn cấp ba nữa là đủ.

"Anh Thời, tối nay tụ tập nhé?"

"Không được, ba giờ chiều mình có hẹn rồi." Thời Huỳnh chỉ vào đồng hồ trên tay: "Một tiếng nữa, mình phải đi rồi."

Nghe vậy, mắt Vân Thư sáng lên, ôm cổ Thời Huỳnh: "Nói mình nghe, hẹn ai thế? Mình thấy suốt buổi sáng cậu cứ nhìn điện thoại, khóe miệng còn cười mãi, ngọt hơn cả chè trưa nay đấy."

Thời Huỳnh hơi đỏ vành tai, hiếm khi tỏ ra ngượng ngùng, cô đẩy Vân Thư ra, làm bộ nghiêm túc:

"Nói linh tinh, mình nhắn tin với cậu qua Wechat cũng cười vậy thôi."

"Thời gian sắp tới rồi, gặp lại sau nhé."

"Hẹn gặp lại."

Ngay khi Thời Huỳnh rời đi, Vân Thư đã lén tạo một nhóm chat trên Wechat, không đợi mọi người hỏi đã gửi ngay một quả bom:

"Anh Thời có vấn đề! Chúng ta sắp có chị dâu Thời!"

[Tình Thâm Vũ Manh: !!!]

[Mẹ Mễ Nhã: !!!]

[Một Khúc Đương Ca: …]

[Kỳ Khuyển Thăng Thiên: !!!]

[Vu Sơn Vân Vũ: Trong chúng ta có kẻ phản bội!!!]

—-----------

Tác giả có điều muốn nói:

Hạc Hạc: Chị dâu… Thời?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.