Bởi tham gia vào trận chiến tại phía Nam, khóa này tốt nghiệp đều có quân công trên người, người thấp nhất cũng là Trung úy, như Trinh Nương thậm chí lên được đến Đại úy, trực tiếp hơn một học viên bình thường tốt nghiệp phấn đầu gần mười năm. Toàn bộ hơn một trăm học viên tốt nghiệp, có tổng cộng sáu mươi hai người thuộc biên chế Hải quân, Lý Anh Tú biên chế toàn bộ học viên khóa này vào ba Lữ đoàn, tất cả bọn hắn đều đi ra chiến trường. Gần một ngàn học viên thực hiện một cuộc diễu hành cho đi vòng quanh quảng trường, sau đó đi thẳng ra khỏi học viện tiến về phía sông Lục Giang, nơi đó đã có sẵn những chiến thuyền đang chờ đợi để đưa bọn hắn về vùng viễn Đông.
Lần đi viễn chinh lần này Lý Anh Tú đặc biệt phong Trần Quốc Tuấn làm Tư lệnh, Đinh Lễ làm Tham mưu trưởng, Nguyễn Xí, Trịnh Khả, làm phó tham mưu trưởng. Nguyễn Vũ Dật trở thành Lữ đoàn phó Lữ Thần Sách hỗ trợ Phạm Cự Lượng, tương tự Đào Quang Nhiêu trở thành Lữ đoàn phó Lữ Củng Thần hỗ trợ Trần Nhật Duật.
Quốc vương thân chinh là một chuyện lớn, làm cả kinh thành rúng động. Lý Anh Tú thân mặc quân trang màu xanh lá, cũng không đeo cầu vai hay tiết mà hai bên cổ áo có thêu hai con rồng màu đen. Để tránh việc bị quân địch ám sát trên chiến trường, chiến phục của sĩ quan và binh lính Đại Việt đều được thiết kế giống nhau, chỉ bên cổ áo có thêu những họa tiết nhỏ màu đen biểu hiện cho cấp bậc, họa tiết này cùng với quân phục màu xanh sẫm màu nhìn từ xa rất khó nhìn nhận ra được.
Lý Anh Tú và hai ngàn Cảnh vệ là đoàn quân cuối cùng rời khỏi kinh thành. Ỷ Lan và An Tư đưa tiễn hắn ra đến tận cửa cung, dẫu là những người phụ nữ mạnh mẽ nhưng lúc này cả hai người cũng không tránh được ánh mắt phiếm hồng, nhất là An Tư, nước mắt cũng chỉ chực rơi mà thôi.
Lý Anh Tú quay lại nói với hai người.
- Đến đây thôi, mẹ và An Tư liền trở về đi. Yên tâm, ta cũng không phải đích thân xung phong lên chiến trường đây.
Ỷ Lan gật đầu nói.
- Được rồi, ở ngoài đó nhớ giữ gìn sức khỏe, nhớ ăn đầy đủ, đừng quá làm mệt mỏi mình. Thân thể quan trọng.
Dù sao Ỷ Lan cũng từng là bậc mẫu nghi thiên hạ, từng đưa tiễn vua Thánh Tông ra trận, nàng rất nhanh điều chỉnh được cảm xúc. Lý Anh Tú gật đầu tỏ vẻ Ỷ Lan cứ yên tâm. Hắn quay sang An Tư khẽ vuốt ve má nàng ôn nhu nói.
- Đừng lo lắng, lần này trở về ta sẽ cười nàng.
Nói rồi liền khẽ đặt lên trán nàng một nụ hôn ấm áp. Hai ngàn Cảnh vệ lập tức quay đầu, bệ hạ càng ngày càng quá đáng, thức ăn cho chó cũng ngày càng mãnh liệt, bọn hắn ăn đến muốn nôn ọe. An Tư nét mặt khẽ ửng hồng, bị bệ hạ thơm lên trán trước nhiều người như vậy nàng sao lại không xấu hổ đây. Bất quá nàng vẫn ngẩng đầu lên nhìn hắn nói.
- Bên ngoài hung hiểm, chàng vạn sự cẩn thận, thiếp ở Thăng Long chờ chàng khải hoàn trở về.
Lý Anh Tú gật đầu rồi vẫy tay với hai nàng, cưỡi ngựa rời đi cùng hai ngàn Cảnh vệ. Nội các cũng đi theo đại quân đến Lục Giang. Bến cảng Lục Giang hiện tại đã bị giới nghiêm, dù là cảng dân sự hay cảng quân sự đều bị trưng dụng để làm nơi neo đậu cho các chiến hạm. Bởi tính chất của Lữ đoàn Thần Sách là lính thủy đánh bộ nên chiến thuyền không có quá nhiều, chỉ có tám hộ vệ hạm lớp Chu Tước, hai mươi chiến thuyền chiến lợi phẩm đã cải tạo lại, mỗi thuyền cũng chỉ mang được sáu ổ pháo. Ngược lại tàu vận tải bọn hắn có rất nhiều và có nhiều chủng loại gồm tàu chiến lợi phẩm, tàu lưỡng phúc, tàu vận tải lớp Huyền Vũ. Thế nhưng cũng không đủ để đem theo một vạn hai ngàn binh sĩ sang bên kia lục địa, do đó mà hiện tại trên bến tàu Lục Giang, riêng một cầu tàu đã có năm chiến thuyền to lớn, tựa như những quả núi khổng lồ, những hộ vệ hạm lớp Chu Tước đứng cạnh chúng nó chỉ như trò trẻ con. Những chiếc Hải Long hạm, Chấn Long hạm đứng vào cũng chỉ lớn không đến một nửa của những con thuyền này.
Đúng vậy, đây chính là năm chiếc Chiến tuyến hạm Lý Anh Tú đã thuê từ sứ thần của Hà Lan, giá trị mỗi chiếc là hai ngàn đơn vị vàng một tháng, năm chiếc, Lý Anh Tú tạm thời thuê bốn tháng, tiêu hao đến bốn vạn đơn vị vàn, túi của hắn đã bị móc rỗng.
Tàu chiến tuyến Hà Lan tuy không thể so được với tàu của Hải quân hoàng gia Anh HMS Victory nhưng bản thân cũng mang được mỗi tàu đến bảy mươi ổ pháo mạn. Có thêm năm chiếc tàu chiến tuyến này Lý Anh Tú có đủ lực lượng để vận tải hơn một vạn người ngựa, mặc dù co chen chúc một chút.
Năm chiếc chiến hạm lần lượt tên là Amsterdam, Rotterdam, Den Haag, Utrecht và Eindhoven. Từ trên chiến hạm Amsterdam bước xuống một vị thuyền trưởng mặc quân phục màu xám, một bên hông đeo trường kiếm, một bên khác lại amng một khẩu súng ngắn, mang ủng da màu nâu, đội mũ đen, hàm râu dài vểnh lên xoắn lại đặc trưng của người Hà Lan.
- Bái kiến bệ hạ, ta là Robinson Crusoe đô đốc chỉ huy toàn bộ hạm đội Hà Lan dưới trướng bệ hạ.
Lý Anh Tú vừa nge thấy tên Robinson không khỏi lấy làm ngạc nhiên hỏi.
- Có phải ngươi từng lạc trên hoang đảo?
Nghe Lý Anh Tú nói Robinson càng ngạc nhiên hơn nói.
- Chúa ơi, bệ hạ thật thần kỳ, ngài lại có thể biết lúc trẻ ta từng lạc ngoài đảo hoang?
Lý Anh Tú ôm mặt, hắn chỉ nhớ ngày xưa có học một bài mà tên Robinson nào đấy là chuyên gia đi biển bị đắm tàu lạc vào đảo hoang đây. Nhưng Robinson kia là quốc tịch Anh, tên này là Hà Lan, chẳng lẽ hắn chuyển quốc tịch? Lý Anh Tú đột nhiên cảm giác chuyến đi này sẽ không tốt lành cho lắm.
“Đinh, ký chủ đừng quá lo lắng, sản phẩm hệ thống đưa ra đương nhiên là thứ tốt nhất. Sơ xuất xảy ra chỉ nằm vào khoảng một phần một triệu.
Ta chính là sợ ta là một trong một triệu đó đây. Thế nhưng lỡ rồi biết làm sao đây, cầu khấn thần Kim Quy 2.0 phù hộ đừng để lần này đi hắn gặp gió bão.
Lý Anh Tú để cho Robinson đưa các binh sĩ Đại Việt lên tàu, dù cho hắn cố nài nỉ thế nào Lý Anh Tú cũng không lên chiến hạm Amsterdam của hắn mà lên Chấn Long hạm của Phạm Cự Lượng. Biết sao được, Lý Anh Tú sợ gặp bão.
Chờ đợi binh sĩ đã lên tàu gần hoàn tất Lý Anh Tú mới quay lại dặn dò nội các.
- Lần này Trẫm đi muốn trở về ít nhất cũng sẽ mất nửa năm. Trong lúc này Thủ tướng sẽ thay Trẫm quyết định mọi việc, các bộ, ngành cùng phối hợp làm việc với nhau.
- Chúng thần đã rõ.
Cái lợi của việc cải tổ lại triều đình chính là Lý Anh Tú trao quyền lại cho Thủ tướng và các Bộ. Các Bộ có thể quyết sách một số việc chỉ cần báo cáo lại cho Thủ tướng và giải trình trước nội các, nội các bỏ phiếu thông qua thì quyết sách đó sẽ được chấp nhận, không có Lý Anh Tú mọi việc vẫn có thể giải quyết ổn thỏa và dân chủ. Lý Anh Tú kéo Lữ Gia lại gần nói.
- Trẫm những ngày qua có điều suy nghĩ, từ việc Elina và Trần Khánh Dư bị rơi vào bẫy cho đến việc hạm đội Bravia bị chặn lại Franzt đế quốc lại có thể sắp xếp quá thuận lợi. Chẳng lẽ sở hữu một lực lượng tình báo lớn như Bravia lại không có chút manh mối nào hay sao?
Lữ Gia giật mình nói.
- Ý bệ hạ là...
Lý Anh Tú gật đầu nói.
- Đúng vậy, vấn đề chắc chắn nằm ở Bravia, dò đó lần xuất chinh lần này Trẫm tiến hành nhanh nhất có thể, tránh việc tin tức truyền đến Bravia. Lần này khanh trở về nói với Trần Thủ Độ tăng cường giám sát Bravia, để viện chiến lược thử tính toán xem như thế nào. Trẫm ở tiền tuyến cần rất nhiều sự hỗ trợ từ phía các khanh. Nếu có việc gì lập tức truyền tin cho Trẫm.
Để thông suốt liên lạc với nhau Lý Anh Tú dùng loài chim ưng do các chiến sĩ Alitia huấn luyện nên, chỉ là số lượng rất ít ỏi nên ít phổ biến, Lý Anh Tú chỉ dùng trong Hải quân. Lữ Gia tỏ vẻ đã hiểu nói.
- Bệ hạ yên tâm, lão thần nhất định sẽ chủ ý.
- Có khanh nói sFISn như vậy Trẫm yên tâm.
Sau khi giao phó mọi việc Lý Anh Tú cũng bước lên Chấn Long hạm, từng chiến thuyền rút neo rời khỏi bến tàu, các vị đại thần và dân chúng trên bờ đồng loạt cúi người hô lớn.
- Chúc bệ hạ chiến thắng khải hoàn.
====================Ta là đường phân cách=====================
Núi Bạch Mã ngày càng trở nên tơi tả sau những trận pháo kích của lính đánh thuê Giáp Vàng, rút kinh nghiệm lần trước bọn hắn chia quân ra thành nhiều đợt tiến công ý đồ làm mệt mỏi quân phòng thủ trên núi, thế nhưng căn cứ trên núi Bạch Mã vẫn được giữ vững, chỉ là lúc này không khí bên trong vô cùng ảm đạm. Trần Khánh Dư sắc mặt trắng bệch không có chút máu nằm cùng một chỗ với các thương binh. Xung quanh là các hộ vệ của tập đoàn thương mại đôi mắt chỉ chực khóc.
- Đến, dũng cảm lên, chỉ cần một kiếm chém xuống mà thôi.
Trần Khánh Dư đôi mắt đầy tơ máu hướng các hộ vệ quát lớn. Thế nhưng không ai dám động thủ. Elina không đành lòng nói.
- Trần tướng quân, việc gì cũng có thể cứu vãng. Không cần làm đến tuyệt vọng như vậy.
Trần Khánh Dư bị thương, hơn nữa bị thương rất nặng, hắn đã không còn khả năng tiếp tục chiến đấu, thậm chí bây giờ thần trí hắn cũng có lúc không tỉnh táo. Trần Khánh Dư tự nhận xét mình không còn đủ sức lãnh đạo và chiến đấu do đó hạ lệnh xử tử hắn cũng với các thương binh không còn khả năng chiến đấu như quy định. Thế nhưng dù là các hộ vệ của Đại Việt hay của Bravia cũng đều không thể nào xuống tay.
=============================++
Hôm nay tự nhiên xem lại mấy tập Naruto chợt thấy sao xây dựng hình tượng nhân vật An Tư quen đến vậy, hóa ra là từ Hinata chứ ai. Mẫu người mà tác hằng mong ước. Ha ha.