Đế Chế Đại Việt

Chương 301: Phá vây




Ba ngày trước.
Núi Bạch Mã được bao phủ trong một màn đêm u tối, hiện tại là tháng bảy, không khí nóng bứt một cách khó chịu, bầu trời ban ngày như thiêu như đốt, mãi đến tận đêm khuya mới có thể dễ chịu hơn một chút để người ta có thể yên tâm chìm sâu vào giấc ngủ.
Bên dưới núi Bạch Mã doanh trại của quân Hàn quốc xếp thành từng đồn trại bao vây lấy núi Bạch Mã, các đội tuần tra liên tục qua lại các khoảng trống giữa các doanh, đảm bảo rằng sẽ không có bất kỳ ai có thể từ trong núi Bạch Mã chạy ra ngoài.
Bọn lính gác không để ý rằng từ trong núi Bạch Mã đã có đến hàng ngàn bóng đen đang nhờ cậy sự che chở của màn đêm tiếp cận đến các doanh của quân Hàn quốc. Trần Khánh Dư biết tình hình bây giờ không thích hợp để tổ chức một trận tập kích, thế nhưng tình cảnh của quân Đại Việt và Bravia trên núi đang ngày càng bi đát. Thức ăn không đủ, thuốc men thiếu thốn, gần như mỗi ngày đều có người chết, thương binh bởi vì thiếu thốn thức ăn, thuốc men, khí trời nóng bức làm vết thương bị hoại tử, Trần Khánh Dư phải lần nữa tiễn bọn hắn đi đoạn đường cuối cùng. Binh lính bình thường cũng không khá khẩm hơn là bao, phải ăn rễ cây, vỏ cây, lây bao đạn (làm bằng da) ninh nhừ ra để mà gặm. Vũ khí cũng thiếu thốn, hỏa cầu lưu hoàn hết sạch, đạn dược cũng chỉ còn không quá một vạn phát, bây giờ các hộ vệ đã phải chuyển dần sang cung nỏ thu được từ quân Hàn quốc để sử dụng rồi. Nếu không có cứu viện, không thể phá vây, bọn hắn không biết còn có thể trụ vững bao lâu.
Do đó, đêm nay trời tối, không trăng, Trần Khánh Dư quyết định phá vây. Các doanh của Hàn quốc đều có đến hàng trăm quân, nhưng nếu như bọn hắn có thể nhanh chóng tiêu diệt phá ra một lỗ hổng thoát đi trước khi quân đội Hàn quốc kịp phản ứng lại thì lúc đó bọn hắn sẽ thành công. Sau khi phá 2m3RZ vây xong bọn hắn sẽ chạy về phía Nam, cùng lắm thì sẽ dùng chiến tranh nuôi chiến tranh như Ngô Tuấn đã từng làm. Nếu không bị vây ở Bạch Mã sớm muộn bọn hắn cũng sẽ bị tiêu diệt.
Các hộ vệ đều mặc trên người đồ cỏ, tay cầm cương đao, khoác súng đằng sau. Đặc điểm của quân đội Đại Việt chính là tuy tiến lên hiện đại hóa quân đội nhưng vũ khí lạnh không bị bỏ lại phía sau. Bởi vì Lý Anh Tú biết với hậu cần lạc hậu như hiện tại, súng mà không có đạn lắp lê vào còn thua cả một thanh đao, huống chi đao sử dụng tấn công càng uy mãnh, cận chiến mạnh hơn súng rất nhiều. Do đó mỗi một Lữ đoàn đều có ít nhất một tiểu đoàn mang theo đao mà các binh sĩ hay gọi vui chính là “đao doanh”. Lần này phá vây Trần Khánh Dư phát ra cho các binh sĩ tất cả vũ khí thu được từ quân Hàn quốc, tuy chất lượng không bằng Đại Việt nhưng chém người vẫn tốt lắm.
Trần Khánh Dư và các binh sĩ đều khoác lên mình bộ đồ cỏ ngụy trang, cả Elina cũng vậy, nàng bỏ đi khôi giáp vướn víu chỉ mặc một bộ quần áo bó sát và một tấm ngực giáp và lưng giáp để lộ ra thân hình lồi lõm rõ ràng. Hai ngàn người chậm rãi bò trên mặt đất lặng lẽ tiếp cận quân doanh của Hàn quốc. Trần Khánh Dư khẽ nói với Elina.
- Chút nữa tập doanh nhiều hung hiểm, ta không thể bảo vệ tiểu thư chu toàn, tiểu thư phải cẩn thận.
Elina gật đầu khẽ nói.
- Ta biết tự bảo vệ mình, tướng quân cứ yên tâm.
Nói rồi bàn tay nắm chặt trường kiếm chỉ chờ mệnh lệnh của Trần Khánh Dư. Các đội binh sĩ cũng lần lượt vào vị trí. Trần Khánh Dư quan sát đến lúc cảm thấy hài lòng rút kiếm quát lớn.
- Bắn tên.
Păng, păng, păng.
Hàng trăm mũi tên như những ánh sao chìm trong bóng tối bay thẳng vào trong doanh trại của Hàn quốc, các lính canh phía bên ngoài bị bắn chết hết tên này đến tên khác. Qua một lượt tên Trần Khánh Dư bật dậy hất tung bộ đồ cỏ khoác trên người quát lớn.
- Tấn công.
Elina cũng phát lệnh.
- Tấn công.
- Giết.
Hai ngàn liên quân lập tức như vũ bão xông thẳng vào cuốn phăng doanh trại của quân Hàn quốc. Các binh sĩ Hàn quốc còn chưa kịp phản ứng gì thì các hộ vệ của Đại Việt và Bravia đã xông thẳng vào tận đến doanh trướng giết chết, có tên còn chưa kịp khoác lên áo giáp thì đã bị hai ba thanh đao chém thành mấy khúc.
- Chạy, chạy mau.
Binh sĩ Hàn quốc bị liên quân dọa đến, chỉ trong vòng mười phút lập tức vỡ trận, vứt bỏ toàn bộ khí giới, quân nhu bỏ chạy toán loạn. Một doanh trại năm trăm binh sĩ, chạy đi cũng chỉ được không đến ba trăm người.
- Tướng quân, chỉ có vài người bị thương nhẹ, không ai hi sinh.
Hộ vệ Đại Việt điểm lại quân số một chút liền vui mừng nói. Lần này giết chết hơn hai trăm tên địch, không thương vong, bọn hắn thắng lớn. Chỉ là Trần Khánh Dư cũng không vui vẻ gì mà nói.
- Thu thập một chút, sơ cứu người bị thương, ba phút sau chúng ta lập tức lên đường.
Ba phút sau sau khi cứu chữa người bị thương, bổ sung một chút mũi tên, lương thực, dược phẩm cả đoàn quân lập tức tay bồng tay bế cơ động chạy đi. Dẫu có ảnh hưởng đến di chuyển một chút nhưng các binh sĩ không bỏ được, nhất là dược liệu. nếu có dược liệu bọn họ đã không phải hằng ngày nhìn đồng đội mình bỏ mạng, đó là những ký ức khắc sâu vào tâm khảm của mỗi người.
Rít.
- Đạn pháo.
Trần Khánh Dư bỗng nghe được một âm thanh quen thuộc lập tức quát lớn, thế nhưng đã muộn, mặt đất lập tức bị xới tung lên, những viên đạn pháo đường kính hơn hai trăm ly rơi xuống đất như thiên thạch va chạm địa cầu, mọi thứ xung quanh nó đều bị hất tung lên cao, nó lại nảy lên lần nữa đậm trúng một hộ vệ Đại Việt, thân thể hắn lập tức bị đứt lìa ra làm hai. Lúc này bọn hắn đều biết mình bị phục kích rồi.
- Rút quân, rút trở về.
Trần Khánh Dư lập tức quát lớn, các binh sĩ hai lập tức dùng hết sức bình sinh của mình mà chạy, xung quanh đạn pháo vẫn như mưa trút xuống đầu bọn hắn. Ở phía xa, trận địa pháo của Hàn quốc Chân vương vui mừng nói.
- Oenlinton tướng quân quả nhiên dự liệu như thần, biết rằng bọn hắn sẽ chạy về phía Nam. Thay vì chúng ta đánh vào thì để chúng tự chui đầu vào lưới là được rồi. Ha ha.
Oenlinton nhìn quân Đại Việt rút chạy trong biển lửa được Chân vương khen ngợi cũng đắc ý. Thực ra không có quá nhiều lựa chọn cho Trần Khánh Dư. Phía Tây dạy Bạch Mã là núi đá dốc đứng, không thể vượt qua, phía Đông là Khai thành, Phía Bắc quân Hàn quốc dày đặt, phá vây cũng chỉ còn chạy về phía Nam nơi có Kim Đức Mạn đang đóng giữ mà thôi.
- Nghĩ chạy dễ dàng như vậy. Ngưng pháo kích, toàn quân đuổi theo cho ta.
Nói rồi Oenlinton trực tiếp cưỡi ngựa dẫn theo một ngàn lính đánh thuê vọt đến chiến trường. Quay lại Trần Khánh Dư, hắn cũng biết được mình rơi vào bẫy, đây không phải là âm mưu, là dương mưu, hắn không có sự lựa chọn nào cả. Nhìn thấy phía sau quân của Oenlinton đuổi theo sát Trần Khánh Dư quát lớn.
- Vứt hết mọi đồ đạc thừa, chỉ để lại binh khí.
Các binh sĩ nghe lệnh, tuy không đành lòng nhưng không còn cách nào khác, so với lương thực mạng sống vẫn quan trọng hơn, bọn cũng đành ném tất cả thứ mình vừa thu được, thậm chí còn phải ném cả phần đem từ Bạch Mã xuống.
Elina thở dốc, chạy bộ quãng đường xa như vậy đối với thể lực của nàng là một thử thách, thế nhưng nàng phải kiên trì, không thể kéo chân những người khác được Bỗng nhiên có người hét lớn.
- Tướng quân, phía trước có quân chặn đường.
Quả nhiên phía trước vô số ánh lửa nổi lên, quân Hàn quốc tại Bạch Mã đã quay trở lại bọc đầu, có ít nhất bốn ngàn quân phía trước, phía sau là là lính đánh thuê Giáp vàng và ba ngàn quân Hàn quốc, bọn hắn hoàn toàn bị hai gọng kìm này vây kín. Trần Khánh Dư tuyệt vọng tuôm gươm quát lớn.
- Các huynh đệ, ta đã từng nói sẽ cố gắng đưa các ngươi trở về quê hương. Thế nhưng lần này thất bại, có thể chúng ta sẽ phải nằm lại ở đây, nhưng đừng để bọn chúng khinh thường chúng ta. Tiến lên, chúng ta sống làm hảo hán, chết cũng làm anh hùng. Giết!
- Giết!
Hai ngàn liên quân quát lớn, cùng hai vị chủ tướng xông thẳng vào bốn ngàn quân của Hàn quốc phía trước. Ai binh tất thắng không phải là không có lý do, khi bọn hắn tuyệt vọng nhất sẽ bộc phát ra sức chiến đấu mạnh mẽ nhất. Hai ngàn hộ vệ đối mặt với bốn ngàn quân địch vậy mà như hổ vào bầy dê, thỏa sức chém giết, ngược laij quân Hàn quốc lại càng khiếp đảm, thế trận gần như muốn vỡ.
Thế nhưng đằng sau bọn hắn vẫn còn viện quân đây, bị quân Hàn quốc chặn đầu cuối cùng Oenlinton và Chân vương cũng đã đuổi kịp được Trần Khánh Dư. Oenlinton cười lớn.
- Để xem lần này các ngươi chạy đâu cho thoát. Giết cho ta.
Chân vương cũng ra lệnh.
- Quốc tiên đồ, Phong nguyệt đồ xông lên giết sạch bọn chúng.
Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.