Đế Chế Đại Việt

Chương 302: Bại trận




Chân vương tuy lật đổ Chân Thánh nữ vương những vẫn giữ lại nguyên bộ máy của quân đội và triều đình, hắn thu thập những kẻ đầu hàng mình tổ chức lại thành Quốc tiên đồ và Phong nguyệt đồ làm nòng cốt cho quân đội. Dù đầu hàng nhưng những kẻ này quả thực vẫn rất hữu dụng, bọn hắn vẫn là những chiến sĩ giỏi nhất của Hàn quốc.
- Giết!
Trần Khánh Dư gào lớn, có sự tham gia của các Lang đồ và lính đánh thuê vốn bị áp đảo về số lượng, áp lực vào liên quân bây giờ càng thêm trầm trọng. Trần Khánh Dư dẫn đầu một đội gồm những chiến sĩ tinh nhuệ nhất của Tập đoàn thương mại và Hoa Hồng Đen thương hội hình thành một mũi khoan liên tục về phía trước, thế nhưng quân Hàn quốc cứ vẫn đông nghẹt tưởng chừng như vô tận.
- Phó hội trưởng cẩn thận.
Elina vừa quay người lại, một hộ vệ đã che chắn phía trước nàng, lưỡi đao đâm xuyên qua người hắn, hộ vệ một tay nắm chặt lưỡi đao để nó không thể tiếp tục đâm đến làm tổn thương đến nàng, tay kia cầm đao chém bay đầu một tên lính Hàn quốc, thế nhưng lập tức có thêm một cây trường thương đâm đến ghim chặt vào ngực hắn, mũi thương rút ra, hộ vệ ngã gục xuống, một người khác lập tức nhảy vào thay thế j4NKL bảo vệ Elina.
- Phó hội trưởng, mau chạy về phía trước, nếu không sẽ không kịp mất.
Elina thở dốc, quả thực thể lực của một thiếu nữ không cho phép nàng chiến đấu một thời gian lâu như vậy. Được hai hộ vệ dìu dắt Elina chạy nhanh lên phía trước đuổi kịp được Trần Khánh Dư.
- Cố lên một chút, đường ra đã ở phía trước.
Trần Khánh Dư quát lớn, bản thân càng xông lên phía trước, điên cuồng chém giết bất kỳ ai cản đường, thậm chí lưỡi gươm của hắn đã mẻ không ra hình dáng gì, mỗi nhát chém Trần Khánh Dư lại càng phải dùng lực mạnh hơn, thế nhưng hắn không có thời gian để đi đổi đao, bởi một khi hắn dừng chân lại thi mọi người sẽ bị bao vây, hắn và các hộ vệ dùng chính sức lực của mình để kéo cả đội hình liên quân lao về phía trước.
Thế nhưng hi vọng đến nhanh, thất vọng cũng đến nhanh, một đội lính đánh thuê Giáp vàng và các Lang đồ đã vòng ra phía trước đón đường Trần Khánh Dư. Lính đánh thuê và Lang đồ đều là những chiến sĩ tinh nhuệ, vừa va chạm Trần Khánh Dư và các hộ vệ lập tức bị đánh bật lại. Liên quân bị chững lại, quân Hàn quốc như bầy sói nhảy vào xâu xé, các vị trí bị đánh bật ra phải co cụm lại, thương vong của liên quân tăng lên nhanh chóng.
- Trần tướng quân, không còn cách nào khác rồi.
Một hộ vệ của tập đoàn nói. Trần Khánh Dư đôi mắt đỏ ngầu quay lại, hơn mười thân vệ của hắn và mười người khác của Hoa Hồng Đen thương hội đã đứng thành một đội. Trần Khánh Dư đôi mắt như muốn đổ ra hai hàng huyết lệ, hắn biết bọn hắn sẽ làm gì, tất cả đều là kế hoạch phòng bị của Trần Khánh Dư đề phòng cho tình huống xấu nhất, nhưng quả thực hắn không muốn làm đến một bước này.
- Trần tướng quân, xin hãy chăm sóc tốt cho gia đình bọn ta.
Các hộ vệ hét lớn một tiếng lập tức châm lửa vào cái túi đặt trước ngực mình hướng các Lang đồ và Lính đánh thuê xông đến.
- Đại Việt vạn tuế. Chết đi.
Bọn hắn bỏ mặc những lưỡi đao cắt qua thân thể, bỏ mặc những mũi thương đâm xuyên thân mình, hai mươi người nhào vào gần một ngàn tên địch, bọn hắn chính là quyết tử.
Ầm, ầm, ầm, ầm.
Thân thể các hộ vệ nổ tung, kém theo đó là tiếng la hét thảm thiết của quân địch. Đề phòng trường hợp xấu nhất Trần Khánh Dư đã dồn tất cả thuốc nổ còn lại, kể cả đạn dược kết thành hai mươi gói bộc phá trao cho hai mươi người. Nếu liên quân bị bao vây thì bọn hắn chính là người mở đường.
- Bọn điên, bọn hắn chính là người điên.
Oenlinton kinh ngạc nói. Ai nói lính đánh thuê Giáp vàng là kẻ điên, những tên người Đại Việt này mới đúng là kẻ điên chân chính đây. Lính đánh thuê chỉ là chiến đấu vì tiền mà cố gắng hoàn thành nhiệm vụ không màn mạng sống, những tên Đại Việt này dẫu biết là chết vẫn cứ xông vào, liệu ai là kẻ điên hơn?
Với sự hi sinh của hai mươi hộ vệ phía trước bị nổ ra một lỗ hổng lớn, khói mụi mù mịt, quân Hàn quốc chưa thể tiếp tục hình thành thế bao vây. Trần Khánh Dư quát lớn.
- Chạy, nhanh lên, đừng để sự hi sinh của bọn hắn là vô ích.
Tất cả mọi người đều chạy, chạy như không biết mệt mỏi, bọn hắn chỉ biết con đường bọn hắn rút lui chính là đổi lại bằng hai mươi tính mạng của đồng đội, bọn hắn không thể chết tại đây được.
- Bắn pháo, bắn pháo, đừng để bọn chúng chạy thoát.
Oenlinton nhìn thấy quân Trần Khánh Dư thoát ra được cái bẫy của mình lập tức ra lệnh. Hai mươi ổ pháo lập tức khai hỏa, đạn pháo lần nữa trút xuống đầu của liên quân đang rút lui.
Ầm.
Trần Khánh Dư cảm thấy bên cạnh nổ tung, sau đó hắn bị một cỗ lực lượng cực lớn hất văng sang bên cạnh cả mấy mét, bên hông trở nên đau nhói.
- Trần tướng quân. Mau đỡ lấy hắn.
Elina nhìn thấy lập tức nhào đến đỡ Trần Khánh Dư dậy kéo đi, tính hình hiện tại bọn hắn chỉ biết chạy, không dám dừng lại một chút nào.
- Chết tiệt.
Nhìn thấy liên quân chạy nhanh như thỏ trong chốc lát biến mất trong màn đêm Oenlinton tức giận ném phăng cả mũ xuống đất, đây đã là lần thứ hai hắn để những người này chạy thoát, thành công chỉ gần trong gang tấc mà thôi.
Ở trên biển Lý Anh Tú lập tức nhận được thông báo của hệ thống.
“Đinh, danh tướng của ký chủ Trần Khánh Dư bại trận, phạt năm trăm điểm chiến công.”
Lý Anh Tú lập tức bật người dậy, đây đã là lần thứ hai hệ thống đưa đến tin tức xấu. Trần Khánh Dư bại trận đồng nghĩa với tình hình lại xấu hơn một bậc.
- Phạm Cự Lượng, lệnh cho toàn quân tăng lên tốc độ, Trẫm muốn nhanh nhất đến Hàn quốc.
- Thần tuân lệnh.
Phía bên ngoài Phạm Cự Lượng tuy nói vậy nhưng cũng lực bất tòng tâm. Mấy ngày qua bệ hạ liên tục hối thúc, nhưng dù sao đây là thuyền buồm, chạy nhờ gió, cùng lắm có thêm hai hàng mái chèo, nhưng thực sự không tăng lên được bao nhiêu. Đi đường dài ai lại dùng mái chèo bao giờ.
====================Ta là đường phân cách=======================
Lần này liên quân bị thiệt hại rất nặng, hai ngàn hộ vệ phá vây, trở về núi Bạch Mã cũng chỉ còn được hơn một ngàn người, quan trọng hơn cả chính là Trần Khánh Dư bị thương. Hắn bị đạn pháo làm bị thương, may mắn chính là đạn pháo không bắn trúng hắn, nhưng mảnh văng lại cắt qua bên hông hắn một đường lớn. Sau khi trở về các hộ vệ lập tức khâu lại vết thương cho Trần Khánh Dư. Tuy nhiên không có dược liệu, thiếu thốn thức ăn, lại thêm khí trời nóng bức, ba ngày sau vết thương của Trần Khánh Dư sinh mủ, hắn bị phát sốt liên tục, thần trí cũng không còn rõ ràng. Trong một lúc hiếm hoi tỉnh lại Trần Khánh Dư nói.
- Hãy giết ta đi.
Các hộ vệ sững sốt, cố gắng thuyết phục nhưng không được, Trần Khánh Dư tự sắp xếp mình chung với những thương binh chờ chết. Hắn nói.
- Dũng cảm lên, chỉ một kiếm chém xuống mà thôi.
Trần Khánh Dư đôi mắt đầy tơ máu hướng các hộ vệ quát lớn. Những ngày qua hắn quả thực đã rất mệt mỏi rồi. Vết thương hành hạ, trong cơn mê hắn nhìn thấy những hộ vệ, những chiến hữu mà chính tay hắn đã kết liệu mạng sống của bọn họ. Lương tâm dằn vặt, Trần Khánh Dư cảm thấy mình là không phải là một con người nữa, mà là một con quỷ có thể xuống tay với chính đồng bạn của mình, bây giờ hắn đã không còn đủ tỉnh táo để chỉ huy được liên quân, vết thương đã biến hắn thành kẻ vô dụng. Không được chữa trị hắn cũng chỉ còn con đường chết, vì sao hắn không thể để mình tự giải thoát đây.
- Trần tướng quân, mọi chuyện đều có cách giải quyết, bây giờ chúng ta đều trông đợi vào ngươi, làm sao ngươi có thể tự để mình chết đây.
Trần Khánh Dư trừng mắt bất chấp thân phận của Elina, hắn quát lớn.
- Là ta đã đặt ra quy định này, là ta đã tiễn bọn hắn đi, ta bây giờ đã trở nên vô dụng, ta không thể mang các ngươi ra ngoài. Nêu ta không tuân thủ theo quy định sau này xuống dưới ta còn mặt mũi nào nhìn bọn hắn đây?
Nói rồi hắn quay sang một thân vệ của mình quát lớn.
- Đến, chém ta, đừng để ta tiếp tục đau đớn như vậy. Ngươi. Chính ngươi, đi lên. Mẹ nó, điều thứ nhất trong điều lệ là gì?
Tên hộ vị bị chỉ định không nhịn được bật khóc mếu máo nói.
- Điều thứ nhất, tuyệt đối trung thành với bệ hạ, trung thành với tổ chức.
Trần Khánh Dư gật đầu hỏi tiếp.
- Được. Vậy điều thứ hai là gì?
Lúc này tên hộ vệ bật khóc nói trong tiếng nấc.
- Điều thứ hai... tuyệt đối...phục tùng mệnh lệnh cấp trên.
Trần Khánh Dư gật đầu nói.
- Được. Vậy ta lệnh cho ngươi lập tức kết liễu ta. Ngay lập tức. Đi lên.
Thân vệ từng bước đi lên trong nước mắt, hai tay hắn cầm lấy trường kiếm giơ lên cao khẽ run rẫy. Mười lời thề, hắn tuyệt đối phải phục tùng. Trần Khánh Dư hài lòng khẽ nhắm lại mắt. Hắn sẽ được giải thoát. Chỉ là Đề Lạp, xin lỗi, ta lại để nàng thất vọng. Hãy tìm một người khác tốt hơn ta.

===================++
Xong chương hôm nay. Like page Cá Ướp Muối nha các bác.
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.