Đế Chế Đại Việt

Chương 303: Viện binh




Một người chỉ huy phải gánh chịu được áp lực thay cho tất cả mọi binh lính, phải làm những thứ mà binh lính không thể làm đươc và cũng phải tuân thủ những quy định mà mình đã đặt ra. Trần Khánh Dư cũng vậy. Dù giây phút này hắn rất tuyệt vọng, thế nhưng chỉ một chút nữa thôi hắn sẽ được giải thoát. Các binh sĩ ứa ra nước mắt nhìn lưỡi kiếm đang dẫn đưa lên cao, các thương binh khóc, Elina khóc, tất cả mọi người đều khóc, duy chỉ có người đang chờ lưỡi kiếm chém xuống là vẫn vậy, vẫn hiên ngang như cách hắn dẫn mọi người phá vây chạy vào núi Bạch Mã để tồn tại đến bây giờ.
- Tướng quân, xin hãy yên nghĩ, chúng ta sẽ sớm xuống gặp ngài.
Thân vệ cúi chào Trần Khánh Dư lần cuối, lưỡi kiếm lập tức vung xuống, thế nhưng bỗng nhiên một mũi tên không biết từ đâu phóng ra chuẩn xác đâm trúng lưỡi hiếm hất văng nó ra khỏi tay thân vệ. Tiếng kim loại kêu thanh thúy làm mọi người như bừng tình. Trần Khánh Dư trừng đôi mắt hổ quát lớn.
- Là ai?
Tất cả mọi người đều cầm lên vũ khí đề phòng, hiện tại là buổi tối, không gian tối đen như mực, bọn hắn cũng không dám đốt lửa quá lớn để làm lộ vị trí, chỉ có vài đốm lửa nhỏ le lói trong đêm mà thôi.
- Là ta.
Một giọng nói tràn đầy lạnh lẽo thế nhưng đối với Trần Khánh Dư lại là một ánh nắng sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Bởi vì đối với giọng nói này hắn quá quen thuộc, bọn hắn đã từng chạm trán nhau rất nhiều lần cũng trở thành quen thuộc. Trần Khánh Dư vui mừng gọi.
- Ngô Tuấn?
- Xem ra ngươi vẫn còn tỉnh táo lắm, vẫn còn nhận ra được ta.
Từ trong bóng tối đi ra mấy trăm người, bọn hắn trên người mặc đồ ngụy trang, trên mặt vẽ đầy nhọ nồi, thế nhưng tất cả mọi người đều biết bọn hắn là ai? Đến từ đâu. Các hộ vệ Đại Việt vui mừng reo lên.
- Viện quân, cuối cùng viện quân cũng đến rồi.
Bọn hắn òa khóc, mọi áp lực như được giải tỏa, chỉ có bọn hắn mới biết trong suốt ba tháng qua bọn hắn đã phải chịu đựng những gì, cảm giác như bọn hắn đã bị bỏ rơi tại vùng viễn Đông này vậy. Chỉ có Trần Khánh Dư kiên trì mỗi ngày nói: “Bệ hạ sẽ không bỏ rơi chúng ta” làm động lực để cho bọn AXooY hắn vững niềm tin chiến đấu trong những điều kiện gian khổ nhất.
- Các ngươi đang làm gì vậy? Mở đại hội võ lâm sao?
Ngô Tuấn đi đến, gương mặt bị vẽ đầy nhọ nồi bỗng nhếch lên nở một nụ cười, lại hiếm thấy mở một câu vui đùa. Trần Khánh Dư buồn bực đáp.
- Ngươi còn không thấy sao? Đây chính là xử quyết.
- Xử quyết thương binh? Xử quyết luôn cả mình. Phương pháp của ngươi rất hay, thế nhưng để sau đi, xem bọn ta đem đến cho các ngươi thứ gì.
Các thành viên đột chiến đội lập tức gỡ ra ba lô của mình đổ xuống, bên trong tràn đầy thức ăn, thuốc thang, tiếp tế các loại, còn có đạn dược, thuốc nổ. Mỗi thành viên đột chiến đội mang trên mình đến bảy mươi ký quân trang, quân dụng, gần như bằng trọng lượng của một người bình thường, trong đó đồ tiếp tế chiếm khoảng năm mươi ký, hai trăm người đi vào Bạch Mã đã mang một khối lượng vật tư khổng lồ lên đến mười tấn, đẩy đủ bổ sung cho một ngàn người trên Bạch Mã sử dụng trong một thời gian ngắn.
- Tướng quân, là thuốc, là đồ ăn, các thương binh được cứu rồi.
Các binh sĩ cầm lấy dược liệu vui mừng nói, các thương binh chỉ cần có dược liệu liền có thể có cơ hội sống sót cao hơn. Trần Khánh Dư chợt chú ý tới một số hộp giấy vuông vứt được đóng gói cẩn thận hỏi.
- Đây là thứ gì?
Ngô Tuấn cầm lên hộp giấy lắc lắc trước mặt của Trần Khánh Dư nói.
- Đây à? Bệ hạ gọi nó là mì gói. Xé ra ngâm nước nóng, bỏ gia vị vào là có thể ăn được, vô cùng tiện lợi bảo quản lại rất lâu. Sản phẩm của Ngự thiện phòng đấy, sau khi ngươi đi nó rất được chào đón ở kinh thành.
Từ sớm Lý Anh Tú đã để Ngự thiện phòng nghiên cứu làm mì ăn liền, thu lúa mì từ An Bang để làm thành sợi mì đem chiên rồi hong khô các loại, sau đó lại chế biến gia vị sao cho vừa ăn, nhìn đơn giản như vậy nhưng mất hết mấy tháng trời sản phầm đầu tiên mới được ra lò, được Lý Anh Tú chấp nhận đây. Loại này tuy không tốt cho sức khỏe, không đem lại gì ngoại trừ cảm giác no, nhưng để hành quân gấp nó ngược lại rất tốt nên Lý Anh Tú để phổ biến nó trong quân, kết hợp cùng với thịt hộp Việt minh (ai không nhớ loại thịt hộp này của Bác thì đọc lại mấy chương đầu) trở thành một loại thực phẩm dã chiến. Ngô Tuấn nói tiếp.
- Chỉ là các ngươi nhịn đói lâu ngày, không hợp ăn thứ này. Người đến, nấu cháo loãng cho bọn hắn, những người khác đi cứu chữa thương binh.
Nói rồi mặc kệ sự phản đối yếu ớt của Trần Khánh Dư hai đột chiến đội lập tức lôi hắn đi chữa trị, Yết Kiêu còn ghé tai hắn nói nhỏ.
- Trần tướng quân, ngài đừng kháng cự, chống lại Ngô Thứ trưởng kết quả không được tốt đẹp đâu.
Elina trợn tròn mắt nhìn Trần Khánh Dư bị kéo đi, sống ở trong hoàng cung Đại Việt một thời gian nàng là nghe đến danh tiếng của Ngô Tuấn và Trần Thủ Độ, nghe về chiến công hiển hách của hắn tại Tây Gốt, thậm chí nàng cũng gặp Ngô Tuấn mấy lần, người này đẹp trai vô cùng nhưng toàn thân sương lạnh, cự người ngàn dặm, không dễ tiếp cận, lại chưa từng thấy hắn vui vẻ đùa giỡn với ai như Trần Khánh Dư đây? Chả lẽ hai tên này là Long... Không đúng, Trần Khánh Dư đã có vợ rồi, ngược lại Ngô Tuấn vẫn chưa có.
Quả nhiên Trần Khánh Dư đi rồi Ngô Tuấn lại trở lại với bộ dáng băng lạnh, lúc này hắn mới chú ý tới nàng nói.
- Bái kiến Elina tiểu thư, bệ hạ rất lo lắng cho tiểu thư liền phái bọn ta đến để bảo vệ ngài.
Nói chuyện với Ngô Tuấn Elina thực sự không quen, nàng miễn cưỡng nói.
- Vất vã cho ngài. Bệ hạ vẫn mạnh khỏe chứ.
Ngô Tuấn gật đầu nói.
- Bệ hạ vẫn tốt, chỉ là nếu ta đoán không nhầm với tính cách của bệ hạ hắn sẽ đích thân thân chinh đến đây.
Elina kinh ngạc, nhưng cũng đầy hạnh phúc, nàng biết Lý Anh Tú chính là lo lắng cho nàng. Thế nhưng rất nhanh Elina hỏi.
- Bệ hạ thân chính đến? Nghĩa là ngài không thể cứu chũng ta ra ngoài.
Ngô Tuấn gật đầu thật thà đáp.
- Rất tiếc phải nói là đúng như vậy. Lần này đến là Bắc Hải hạm đội cũng chỉ có hơn một vạn quân, trong đó hơn một nửa là tân binh, chúng ta đi xa, không có tiếp tế tình hình rất bất lợi, do đó ta và Lê Chân đều phán định không thể đối đầu với bốn vạn quân Hàn quốc được mà phải chờ viện quân từ bệ hạ.
Rất nhanh Trần Khánh Dư đã được các quân y Hải quân chữa trị, sau đó khiêng về soái trướng, bên trong Ngô Tuấn, Elina, Yết Kiêu đã đợi sẵn. Quân y bẩm báo nói.
- Bẩm Thứ trưởng đại nhân, Trần tướng quân vết thương bị nhiễm trùng rất sâu, theo phán đoán nơi này không thích hợp để Trần tướng quân tĩnh dưỡng, cần phải đưa hắn ra khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Trần Khánh Dư vừa nghe quân y nói lập tức phản đối.
- Không được, nơi đây là chiến địa của ta, ta làm sao có thể nửa chừng rời đi, còn cả người của ta nữa.
Thế nhưng Ngô Tuấn lập tức phủ quyết rất phũ phàng.
- Đây là chiến địa của ngươi, đúng. Nhưng bệ hạ đã phong ta làm tham mưu trưởng quân viễn chinh, do đó bây giờ nơi đây do ta chỉ huy. Ngươi có thể an tâm trở về dưỡng bệnh đi. À, nói cho ngươi biết, Đề Lạp đã mang thai rồi.
Trần Khánh Dư định tiếp tục phản đối thế nhưng nghe câu cuối cùng hắn bỗng khựng lại.
- Ngươi nói cái gì? Đề Lạp...mang thai?
Ngô Tuấn gật đầu, đáy mắt có sự hâm mộ nói.
- Ngươi đi chừng một tháng Đề Lạp liền cảm thấy khó chịu, các Bác sĩ tại bệnh viện đã khoa đã chuẩn định nàng mang thai, đến giờ hẳn cũng là gần năm tháng rồi đi.
- Nàng mang thai... ta sắp làm cha... nàng mang thai... ha ha.
Trần Khánh Dư liên tục lẩm bẩm, lúc thì lại cười như đứa trẻ tựa như một thằng điên. Không trách được, dù sao Trần Khánh Dư hóa kiếp bây giờ cũng chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi mà thôi. Lần đầu tiên sắp làm cha ai mà chả như vậy, Ngô Tuấn có thể thấu hiểu được. Elina cũng cười nói.
- Chúc mừng Trần tướng quân, xem ra lần này ngươi trở về là có thể gặp được con mình rồi.
Nàng cũng vô cùng hâm mộ, đến bao giờ nàng mới có thể cùng với Lý Anh Tú... a, ta đang nghĩ đến cái gì vậy. Elina gương mặt khẽ đỏ lên, may mắn không ai chú ý đến nàng, Ngô Tuấn còn đang bận nhìn Trần Khánh Dư đây. Hắn nói.
- Vậy nên ngươi hãy nghĩ cho Đề Lạp, cho đứa con sắp ra đời của ngươi, trở về hậu phương đi. Ở tại đây có ta và Yết Kiêu là có thể.
Nói rồi hắn lại nhìn Elina nói.
- Tuy bọn ta không thể giải cứu tất cả mọi người, nhưng đưa hai người ra ngoài vẫn có thể. Tiểu thư xin hãy rút ra bên ngoài cùng bọn ta.
Thiên Long vệ và đột chiến đội được huấn luyện tinh nhuệ nên mới có thể dễ dàng xuyên qua được vòng vây của quân Hàn quốc, nhưng các hộ vệ trên Bạch Mã thì không như vậy, huống chi số lượng càng đông, càng dễ bị phát hiện. Nên dù trong tay có đến năm trăm quân nhưng Ngô Tuấn chỉ dẫn lên núi hai trăm người mà thôi. Tình hình hiện tại chỉ cần đưa được Elina và Trần Khánh Dư ra ngoài nhiệm vụ của hắn đã thành công một nửa. Bất quá Elina mỉm cười nhẹ nhàng nói.
- Thật xin lỗi, bây giờ ta chưa thể rời đi.
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.