Đế Chế Đại Việt

Chương 329: Thu phục thành Ansi




Lê Chân trừng to mắt nhìn xuống phía dưới mạn tàu, nước cạn đến mức bị đáy tàu sủi lên một lớp bùn làm đục ngầu cả nước. Nàng biết chỉ cần sơ sẩy một chút Hải Long hạm sẽ tan vỡ, nàng và các thủy thủ cũng sẽ không có kết quả tốt lành gì. Nàng có thể có một lựa chọn khác chính là lùi sâu vào đội hình Đại Việt, tin tước các chiến hạm khác đủ để tiêu diệt Dan Kamboj, thế nhưng thảm trạng của Ngô Tuấn làm nàng phẫn nộ, lần đầu tiên tim của nàng lại tê tái đi khi nhìn thấy Ngô Tuấn như vậy. Do đó nàng quyết phải đích thân tiêu diệt Dan Kamboj.
- Vượt qua, vượt qua rồi. Tư lệnh, chúng ta thành công rồi.
Mặt nước trong trở lại, các binh sĩ Hải quân vui mừng mà Lê Chân cũng thở phào một cái. Nàng quát lớn.
- Hải Long hạm, rẽ phải bốn mươi độ. Toàn bộ pháo chuẩn bị.
- Thuyền trưởng, thuyền bọn hắn xoay ngang muốn bắn chúng ta.
Lính đánh thuê trên tàu quát lớn. Dan Kamboj cắn chặt răng gằng từng chữ nói.
- Kệ bọn chúng, giáp tàu rất tốt, đâm thẳng đến bọn hắn.
- Tuân lệnh thuyền trưởng.
Lần này bọn hắn cũng đều quyết tâm tiêu diệt Hải Long hạm để rửa mối nhục, bọn hắn hai lần đều bị Lê Chân đánh lừa, là một nổi nhục nhã mà bọn hắn dù phải trả giá bằng tín mạng cũng muốn phục thù.
Rầm.
Thế nhưng đời không như là mơ, vừa đi được chưa đến ba mươi mét chiến hạm số một như bị đâm phải tường lập tức khựng lại, toàn bộ người trên tàu đều bị ngã nhào xuống phía trước, tiếng gỗ tàu kêu lên răng rắc như muốn gãy.
Dan Kamboj bị ngã sấp xuống boong tàu, cái mũi đập thật mạnh xuống sàn tàu, sống mũi lập tức bị gãy, máu chảy ròng ròng. Hắn nhịn đau quát lớn.
- Chuyện gì xảy ra?
- Ha ha, chúng bị mắc cạn.
Bên trên Hải Long hạm binh sĩ Đại Việt nhìn thấy chiến hạm số một bị kẹt lại lập tức cười lớn. Chiến hạm số một mang trên thuyền bốn mươi pháo, Hải Long hạm cũng có bốn mươi pháo. Nhưng chiến hạm số một là pháo hơn hai trăm ly, Hải Long hạm là pháo M102 cỡ nòng chỉ bằng một nửa, chênh lệch khối lượng hai bên đến gần cả trăm tấn dẫn đến độ mớn nước của Hải Long hạm là ít hơn so với chiến hạm số một. Hải Long hạm vừa vặn vượt qua được bãi cạn mà chiến hạm số một của Dan Kamboj bị kẹt lại. Giờ nó không thể chuyển động, không thể xoay đầu, tựa như một cái bia bắn giữa biển vậy.
Dan Kamboj không nhịn được phun ra một ngụm máu. Hắn trừng trừng đôi mắt nhìn về Hải Long hạm. Hắn nhìn thấy trên đài chỉ huy, trong bộ đồ đô đốc màu đen Lê Chân đang nhìn về phía hắn nở một nụ cười lạnh. Hắn đã bị nàng lừa lần thứ ba cùng một chiêu số dụ địch. Lê Chân gằng giọng yrzTT xuống phun ra hai chữ.
- Khai pháo.
- Bắn!
Ầm, ầm, ầm.
Hai mươi ổ pháo mạn của Hải Long hạm đồng loạt khai hỏa. Dan Kamboj nhìn lên trời cao, hai mươi quả đạn pháo đen ngòm đang hướng hắn lao đến.
- Franzt...
Rầm, rầm, rầm. Ầm.
Nhân phẩm bộc phát vậy mà mười mấy quả đạn pháo đồng loạt bắn trúng chiến hạm số một khiến nó càng trở nên tơi tả, rồi đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, chiến hạm số một ở giữa thân tàu bị nổ tung, toàn bộ chiến hạm bị bẻ gãy làm đôi. Xem ra vừa rồi một quả đạn pháo đã chính xác bắn trúng buồng đạn của chiến hạm số một.
- Thắng, chúng ta thắng. Ha ha. Tư lệnh uy vũ.
Binh sĩ trên Hải Long hạm phấn khích hô lớn, bọn hắn chính là mặt đối mặt công khai bắn chìm một thuyền chiến địch lớn hơn. Đây là một vinh dự của Hải quân. Lê Chân mỉm cười, chậm rãi đi vào buồng bên trong, Ngô Tuấn cả người đầy máu vẫn còn đang được các quân y cứu chữa đây.
Đến buổi chiều chiến trường xem như kết thúc, trên biển Hàn quốc tràn ngập xác tàu và cả xác người chết. Quân Đại Việt đại thắng, ngược lại Hải quân Joson thất bại, không một chiến thuyền nào có thể chạy thoát. Phạm Cự Lượng đến nói.
- Bẩm bệ hạ, thống kê chiến trường đã có. Chúng ta tiêu diệt tổng cộng bốn mươi sáu chiếc chiến hạm, bắt sống bốn mươi tám chiếc, trong đó có một chiến hạm cấp 1, bắt sống ba ngàn lính Joson và hai trăm lính đánh thuê Giáp vàng. Bản thân Bắc Hải hạm đội thiệt hại ba chiến hạm, mười sáu chiến hạm khác bị thương, hơn một ngàn binh sĩ thương vong.
Dùng mươi chín chiến hạm đổi lấy tiêu diệt và bắt sống toàn bộ hạm đội của đối phương, đây là một chiến công cực lớn của Hải quân Đại Việt, thế nhưng Lý Anh Tú hừ lạnh nói.
- Vì sao lại có lính đánh thuê tù binh? Trẫm không phải đã nói Trẫm không cần bọn chúng làm tù binh hay sao?
- Bệ hạ, nhưng nếu làm vậy quả thực sẽ kết thù sớm với Franzt đế quốc, thực không có lợi cho Đại Việt.
Phạm Cự Lượng cố gắng khuyên giải nói, lúc này Trần Thư đi đến nói.
- Bẩm bệ hạ, Lê Chân tư lệnh báo rằng Hải Long hạm bị hư hỏng, Ngô Thứ trưởng bị thương nặng, xin phép được rút lui trở về hậu phương.
Lý Anh Tú nghe vậy gật đầu nói.
- Chuẩn tấu, để Lê Chân dẫn theo mười sáu chiến hạm bị thương và bốn chiếc nữa dắt theo thương binh trở về.
Nói rồi Lý Anh Tú quay sang Phạm Cự Lượng nói.
- Nghe đến, bọn chúng là lính đánh thuê, sẽ luôn là kẻ đối đầu với Đại Việt ta, như vậy chúng ta còn sợ phải gây thù với chúng sao? Nếu không có chúng Đại Việt ta sẽ đỡ biết bao nhiêu thiệt hại ngươi không biết? Được rồi. Bắt chúng giải lên tàu. Chờ đánh hạ Khai kinh xong sẽ xử tử luôn một lần. Lê Chân đã trở về hạm đội từ nay do ngươi tiếp quản. Truyền lệnh ta, toàn bộ hạm đội thẳng tiến về Khai thành.
===============Ta là đường phân cách=================
Ầm, ầm, ầm.
Tiếng pháo nổ rung trời, thành Ansi như rung chuyển, binh sĩ Joson trên tường thành bị bắn đến sức đầu mẻ trán. Đinh Lễ, Nguyễn Xí, Trịnh Khả đều là những người đã từng cầm quân Thiết đột. Cả ba người đều có chung một sở thích chính là sử dụng một mũi kỳ binh đâm sâu vào chiến tuyến của đối phương, đột kích tạo thành sự bất ngờ. Lần này nhiệm vụ đó không dựa vào ai khác mà chính là Lữ đoàn Chương Thánh. Trần Quốc Toản chưởng quản đội bộ binh cơ giới duy nhất của Đại Việt cho đến lúc này, bốn ngàn quân ngày đêm hành quân gấp tiêu diệt gọn ghẽ hai đồn do Bidam lập ra để cảnh giới, đến sáng ngày thứ hai đã lập tức nổ súng tấn công thành Ansi. Hai ngày sau sáu ngàn quân còn lại do Đinh Lễ dẫn đến tiếp viện, số lượng pháo M102 lập tức tăng lên đến gần một trăm ổ.
- Nguyên Soái, tường thành chịu không được, bị đổ sụp một mảng rồi.
Một tên phó tướng mặt mày đen nhẽm vì tro bụi hoảng hốt nói. Lần đầu tiên bọn hắn phải đối mặt với một kiểu tác chiến kỳ lạ đến vậy. Đạn pháo quân Đại Việt như không cần tiền liên tục bắn vào thành Ansi, đến khi nào loại bỏ được tất cả chướng ngại vật thì thôi. Uy hiếp của đạn pháo lớn đến nổi một số binh sĩ Joson cũng chịu đựng không được áp lực mà trở nên điên loạn.
- Bẩm Nguyên Soái, quân Đại Việt chuẩn bị tấn công rồi.
Binh lính Joson hoảng sợ hô lớn. Lần trước mười lăm ngàn quân bọn hắn không đánh lại được ba ngàn quân của Đại Việt, lần này Đại Việt kéo đến chính là mười ngàn, làm sao bọn hắn chống nổi. Không biết từ khi nào Đại Việt đã trở thành nổi ám ảnh của quân Joson. Bidam hừ lạnh nói.
- Ngươi cầm binh ba ngàn trấn thủ nơi đây.
Tên phó tướng ngạc nhiên hỏi.
- Vậy còn ngài?
- Ta? Đương nhiên là rút lui chiến thuật rồi. Nhớ lấy, người còn thành còn, người mất thành mất.
Nói rồi lập tức gọi ngựa đến phi thẳng, để lại tến phó tướng trong lòng abc xyz mẹ của Bidam. Rút lui chiến thuật? Rõ ràng là bỏ chạy được không.
Phía bên ngoài thành Ansi Kim Yu Shin cũng bị quân Đại Việt dọa đến, dường như trước mặt bọn hắn thành quan đều không có ý nghĩa, đạn pháo bắn chừng nào thành sập thì thôi. Như vậy bọn hắn còn xây thành làm gì nữa đây?
Tường thành Ansi sau ba ngày liên tục chịu pháo kích cuối cùng cũng chịu đựng không được sụp xuống một mảng lớn. Đinh Lễ mỉm cười, có đạn pháo nhiều đánh trận quả thực dễ dàng. Nếu năm xưa có nhiều pháo đến vậy thì quân Minh cũng chỉ có ăn cám. Đinh Lễ hạ lệnh.
- Truyền lệnh ta, Lữ đoàn Củng Thần tấn công.
- Xung phong!
Trần Nhật Duật quát lớn, Lữ đoàn Củng Thần ba ngàn người lập tức lao ra khỏi chiến hào xung phong về phía thành Ansi, bất kỳ binh sĩ Joson nào vừa ló đầu ra lập tức bị bọn hắn bắn hạ. Khí thế không gì cản nổi.
- Đừng bắn, đừng bắn. Chúng ta đầu hàng.
Lữ đoàn Củng Thần vừa mới chạy đến cổng thành thì một đội người cầm theo cờ trắng, hai tay trống trơn đã chạy ra quy hàng, mà dẫn đầu lại chính là viên phó tướng được Bidam ủy thác phòng thủ vừa nãy. Hắn thảm thiết nói.
- Không cần hỏi, ta xin tự khai, ta là phó tướng của Bidam, hắn đã mang theo tám ngàn quân bỏ chạy lên phía Bắc rồi. Những điều ta nói đều là sự thật, ta xin hàng, xin đừng giết ta.
Trên mặt hắn giàn dụa nước mắt nước mũi như một cô hoàng hoa khuê nữ mới bị xâm phạm vậy, dù là Trần Nhật Duật cũng cảm thấy ê răng, còn liêm sỉ của võ tướng nữa hay không?
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.