Đế Chế Đại Việt

Chương 330: Truy đuổi




- Bẩm Tư lệnh, quân địch đã rút chạy khỏi thành Ansi, chỉ để lại ba ngàn hàng binh.
Nhận được tin tức Đinh Lễ và Nguyễn Xí nhìn nhau, tên Bidam này cũng chạy quá nhanh đi. Nguyễn Xí nói.
- Hiện tại nhiệm vụ chính của chúng ta là phải nhanh chóng chạy đến Khai thành phối hợp với bệ hạ tạo thành thế gọng kìm để tiêu diệt Chân vương. Nhưng để lại Bidam với gần tám ngàn quân phía sau lưng chúng ta lại là một uy hiếp lớn. Ta đề nghị chia quân.
Đinh Lễ gật đầu đồng ý nói.
- Được. Vậy lệnh cho Trần Quốc Toản, Trịnh Khả dẫn theo Chương Thánh quân đuổi theo Bidam, nhất định phải tiêu diệt được chúng.
Bidam quả thực bị quân Đại Việt dọa đến, hỏa lực của quân Đại Việt quá lớn, hàng trăm ổ pháo cùng nã đạn đến tường thành Ansi dựa vào núi cũng chịu không nổi, ở lại cũng chỉ còn con đường chết mà thôi. Làm người khôn ngoan Bidam không ngu ngốc như mấy tên tướng đầu đầy cơ bắp thành tử người vong. Hắn để lại ba ngàn cũng không mong bọn hắn sẽ tử chiến với thành, chỉ mong bọn hắn có thể cầm cự thêm một chút, rồi sau đó đầu hàng cũng được. Chỉ là Bidam đánh giá thấp lòng cầu sinh của thủ hạ mình, kết quả hắn vừa rời đi được hai mươi phút thì toàn bộ ba ngàn quân ở lại đã đầu hàng rồi. Lại thêm mười lăm phút nữa Chương Thánh quân đã xuất binh khỏi thành Ansi ráo riết đuổi theo Bidam.
- Nguyên Soái, quân Đại Việt đang ở phía sau.
Nghe binh sĩ kinh hô Bidam kinh hãi nhìn về phía sau. Bụi mù nổi lên, có thể nhìn thấy đằng sau là hàng trăm chiếc xe ngựa và chiến mã, bên trên chuyên chở những bóng người mặc quân phục xanh lá của Đại Việt. Lúc này hắn mới hiểu được vì sao Đại Việt có thể thần tốc đánh thẳng đến Ansi trong vòng một ngày. Bởi có lực lượng chuyên chở mạnh mẽ như vậy, binh sĩ Đại Việt vừa có thể chạy đến chiến trường, vừa có thể bảo lưu sức chiến đấu,
Đến lúc này Bidam cũng biết rằng nếu không phái quân bản bộ của mình tuyệt đối sẽ không chặn được quân Đại Việt. Cái hắn cần là thời gian, Bidam cũng không có ý định chạy về Khai kinh mà là chạy lên biên giới. Hắn rõ ràng rằng nếu hiện tại quân Đại Việt đã quyết định phản công thì xem như Chân vương đã xong đời, hắn cũng không muốn tiếp tục ở trên một con thuyền đắm làm gì. Đừng đòi hỏi ở Bidam lòng trung thành, trong từ điển của hắn tuyệt đối không có từ đó. Bidam quay sang thần vệ của mình nói.
- Đông Hiếp, ta đối xử với ngươi như thế nào?
- Nguyên Soái đối với ta rất tốt, chẳng khác nào bậc cha mẹ sinh thành.
Đông Hiếp khẳng khái nói, hắn theo Bidam từ lúc Bidam vẫn còn là một Lang đồ, vô cùng được Bidam tin tưởng. Bindam gật đầu, đôi mắt ướt ướt nói.
- Tốt lắm, không hổ là thuộc hạ trung thành nhất của ta. Như vậy bây giờ ta lệnh cho người dẫn lấy hai ngàn quân ở lại chặn hậu cho ta một chút thời gian.
- Nà ní???
Đông Hiếp trợn tròn mắt, ta chỉ là bệnh nghề nghiệp quen miệng vỗ mông ngựa thôi được không, vì sao lại bắt ta đi chịu chết đây. Đông Hiếp chảy nước mắt níu lấy tay Bidam nói.
- Nguyễn Soái, ta theo ngài đã biết bao năm, chỉ xin được làm trâu làm ngựa ở bên cạnh ngài, xin ngài đừng để ta ở lại được không?
Bidam cũng vỗ vỗ tay hắn nói.
- Đông Hiếp à, ta biết ngươi một mực trung thành, nên bây giờ ta chỉ có thể tin tưởng một mình người. Cố gắng. Người đến, để lại cho hắn một ngàn năm trăm quân. Còn lại theo ta tiếp tục chạy về phía Bắc.
- Nà ní? Còn năm trăm quân nữa đâu?
Đông Hiếp trợn tròn xoe mắt, thế nhưng đại quân đã ném hắn lại, Bidam quất ngựa truy phong còn quay đầu lại nói.
- Đông Hiếp, cố gắng, vợ con ngươi vẫn còn nằm trong tay ta đây.
Uy hiếp, đây chính là trần trụi uy hiếp. Nào ngờ Đông Hiếp hắn một mực trung thành lại có ngày bị đối xử đến như vậy. Một ngàn năm trăm quân này đều là những binh lính do chính tay Bidam huấn luyện ra, là những người một mực trung thành, không giống như Đông Hiếp nhát chết như vậy. Bidam ném hắn lại đơn giản cũng chỉ là để đỡ vướng tay vướng chân. Ai bảo hắn vô dụng đây.
Từ phía xa Trịnh Khả cũng nhìn thấy được hơn một ngàn quân Joson ở lại chặn hậu, hắn quay sang Trần Quốc Toản nói.
- Lữ trưởng, những kẻ chặn hậu này cứ để ta. Ngài đem theo hai ngàn quân tiếp tục truy đuổi đi thôi.
Trần Quốc Toản cũng gật đầu nói.
- Được, vậy thì toàn bộ một ngàn long kỵ để lại cho ngươi. Những người còn lại theo ta tiến lên.
Chương Thánh quân là con trai cưng của bệ hạ, so với Thần Sách quân lại càng là con trai cưng của con trai cưng, mọi trang bị mới nhất trước tiên phân bổ xuống Thiên Long vệ và Chương Thánh quân đầu tiên, do đó Chương Thánh quân cũng trở thành đơn vị được trang bị hiện đại nhất của Đại Việt, có cả một ngàn long kỵ binh.
Nhìn một ngàn năm trăm quân Joson tổ chức thành ba khối phương trận chắn trước mặt Trịnh Khả cũng chỉ lạnh lùng cười lạnh, nhớ năm xưa chưởng quản quân Thiết đột vài ngàn kỵ còn sẵn sàng xông vào hàng vạn quân Minh đây, huống chi chỉ là hơn ngàn quân Joson cỏn con này. Trịnh Khả rút ra một thanh trường đao chỉ về phía trước quát lớn.
- Long kỵ, tấn công!
- Xung phong.
Một ngàn long kỵ cùng nhau gào thét, thanh thế kinh người. Đông Hiếp đứng trong phương trận hai chân không nhịn được run rẩy, nhưng hắn vẫn duy trì đủ tỉnh táo để tổ chức một ngàn năm trăm binh sĩ xếp thành các phương trận, để chống lại kỵ binh phương trận vẫn là phương án tốt nhất, dùng đao thuẫn thủ phía ngoài, bên trong là trường thương binh và cung thủ, các mũi thương chỉa ra bên ngoài tạo thành một hàng rào chống kỵ binh tiếp cận.
- Phóng tên.
Đông Hiếp phát lệnh một tiếng hàng trăm mũi tên vẽ một vòng cung trút xuống đầu long kỵ. Thế nhưng long kỵ là gì? Bọn hắn hoàn toàn là kỵ binh hạng nặng, trên người vẫn được mặc giáp, đội nón sắt, mũi tên bắn vào cũng chỉ phát ra tiếng leng keng kim loại thanh thúy, chỉ một số người rất xui xẻo mới bị trúng tên vào những phần mềm không được áo giáp che chắn, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, long kỵ vẫn xông lên phía trước.
Vào đến một trăm mét, gần như khi các binh sĩ Joson nghĩ rằng long kỵ sẽ lao vào thì Trịnh Khả lại quát lớn.
- Bắn.
Ầm, ầm, ầm.
Các kỵ binh lập tức lộ ra những nòng súng đen ngòm ngắm về phía quân Joson khai hỏa. Long kỵ được trang bị chính là loại súng carbin mới nhất của Đại Việt K-04C không nòng xoắn, bọn hắn có thể bắn bằng một hoặc hai tay dễ dàng. Bị bất ngờ tập kích, hàng phía trước của quân Joson lập tức bị bắn gục xuống một mảng lớn, mặc kệ bọn hắn mặc giáp hay xài thuẫn, Trịnh Khả đã tính toán vào đúng một trăm mét để đạn có thể xuyên qua bất kỳ lớp phòng ngự nào của bọn hắn, lại đảm bảo được độ chính xác.
- Phòng ngự.
Đông Hiếp sợ hãi quát lớn, đốc thúc binh sĩ Joson che lấp vào vì trí thiếu khuyết để chống đỡ quân Đại Việt lao vào. Thế nhưng không giống như Đông Hiếp tưởng tượng, long kỵ không xông thẳng vào mà chia ra làm hai chạy xuyên qua hai khe hẹp giữa ba phương trận. Binh sĩ Joson rối rít quay trở lại, hậu quân đổi thành tiền quân phòng ngự. Trong khi đó các long kỵ cũng đã lần nữa nạp lại đạn, đạn nạp hậu cho phép bọn hắn có thể vừa ngồi trên lưng ngựa vừa có thể nạp đạn dễ dàng, nhanh chóng.
- Bắn.
Ầm, ầm, ầm.
Một ngàn kỵ binh lần nữa khai hỏa, quân Joson lại lục tục ngã xuống, bọn hắn trở nên khủng hoảng cực độ, lúc này Đông Hiếp cũng nhận ra Trịnh Khả không có ý định xông vào, quân Đại Việt đang muốn mài chết bọn hắn, chênh lệch về trang bị làm cho bọn hắn không thể làm ra được phản kích hữu hiệu AXooY nếu tiếp tục giữ nguyên trận hình phương trận. Không còn cách nào khác Đông Hiếp đành hạ lệnh.
- Toàn quân, tấn công.
- Giết!
Trịnh Khả cười lạnh, đây chính là điều hắn chờ đợi nãy giờ đây, toàn bộ đội long kỵ đổi súng thành đao, Trịnh Khả quát lớn.
- Long kỵ, xung phong.
- Giết!
Long kỵ gầm thét như một cơn lũ sắt thép xông vào quân Joson. Thắng bại lập tức phân định, quân số tương tương, kỵ binh đối với bộ binh hoàn toàn đè ép một đầu, vừa mới va chạm quân Joson lập tức tan vỡ, chiến mã húc văng bọn hắn lên trời, những lưỡi đồ đao tha hồ thu gặt lấy tính mạng hiến tế cho thần chết.
Thương vong vượt quá một nửa đã vượt mức chịu đựng của quân Joson, dù được huấn luyện tinh nhuệ, dù là trung thành bọn hắn cuối cùng cũng phải tan vỡ bỏ chạy toán loạn, long kỵ đuổi sát theo phía sau, ở gần liền dùng đao chém, ở xa liền dùng súng bắn. Chỉ ba mươi phút khi trận chiến bắt đầu trên chiến trường đã tràn đầy xác chết, toàn bộ đều là của quân Joson, chỉ có vài trăm người có thể chạy thoát được khỏi đồ đao của long kỵ. Trịnh Khả ra lệnh.
- Băng bó một chút cho người bị thương, chúng ta nhanh chóng chi viện cho Lữ đoàn trưởng.
- Tuân lệnh.
Chờ đợi quân Đại Việt đi hết rồi, một “xác chết” mới khẽ động đậy, hắn lật một thi thể trên người ra thở dốc nói.
- Quả nhiên tổ tiên nói không sai, ra trường kẻ giả chết chính là kẻ sống dai.\\
==============++
Lén lút đăng chương. Chương này là tính cho ngày mai nhé, chuyện quan trọng nhắc lại ba lần. A lô, a lô
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.