Đế Chế Đại Việt

Chương 338: Khánh công




Đêm hôm đó toàn bộ Khai kinh binh sĩ Đại Việt ăn mặc lễ phục đẹp đẽ, các quý tộc vì bọn hắn tổ chức một buổi lễ khánh công lớn, nhưng Lý Anh Tú chỉ để mỗi đơn vị được cử một nửa quân số tham dự, số còn lại sẽ phải duy trì phiên gác, đặc biệt là Cảnh vệ không được tham dự bữa khánh công này.
Bữa tiệc được tổ chức tải khoảng sân lớn trước chính điện, chính điện bị đốt sạch cũng được dọn dẹp đi lấy mặt bằng để tổ chức. Hàng trăm chiếc bàn được kê trước sân bày biện đầy đủ thức ăn để thếch đãi binh sĩ Đại Việt, ngoài ra còn có cả mấy trăm binh sĩ đã đi theo Kim Đức Mạn hơn một năm nay.
Lý Anh Tú và Kim Đức Mạn được bố trí chung một chỗ, tuy nhiên không biết hữu ý hay vô ý mà ghế của Kim Đức Mạn lại thấp hơn Lý Anh Tú một chút. Lý Anh Tú vẫn ăn mặt lễ phục hải quân màu đen. Dù sao hắn là Tổng tư lệnh, hầu như lễ phục của quân binh chủng nào cũng có phần của hắn.
Nhìn thấy Kim Đức Mạn đôi mắt Lý Anh Tú không khỏi rực bpMW1 sáng, hôm nay Kim Đức Mạn ăn mặc cực kỳ lộng lẫy, triều phục lấy màu đỏ làm chủ đạo, bên trên thêu các hoa văn bằng kim tuyến vàng óng ánh, đội vương miệng vàng, gương mặt tuyệt mỹ, cả người lại tỏa ra khí chất nữ vương làm nàng có một phong vị đặc biệt mà không phải nữ nhân nào mới có được.
- Bệ hạ, chúng ta đi thôi.
Trần Thư khẽ nhắc một tiếng, Lý Anh Tú gật đầu đi đến đối diện với Kim Đức Mạn, nàng khẽ cúi chào hắn một cái.
- Bái kiến Thừa Mệnh bệ hạ.
Lý Anh Tú vậy mà lần đầu tiên cho nàng một nụ cười nói.
- Nữ vương khách khí.
Lý Anh Tú thừa nhận hắn là một người đam mê gái đẹp, à không, là đam mê cái đẹp, nhưng mấy ai lại không đam mê cái đẹp đây. Đàn ông thường nói yêu em không phải vì sắc đẹp tất cả đều là sự lừa dối. Đúng là yêu là yêu cái bên trong con người nhưng vẻ bề ngoài còn chưa nhìn nổi thì lấy gì tìm hiểu bên trong đây.
Hai người vừa vào ngồi ở chủ vị quần thần và binh lính phía dưới lập tức quỳ xuống nó.
- Bái kiến bệ hạ.
Cũng có thanh âm bái kiến nữ vương nhưng lại cực nhỏ, lấn áp không đến, những người này âm thầm bị Cảnh vệ ghi lại. Lý Anh Tú mỉm cười ra hiệu để bọn hắn vào vị trí. Hắn nói.
- Hôm nay các vị đại thần của Hàn quốc đặc biệt tổ chức một lễ khánh công vì các binh sĩ Đại Việt, các binh sĩ của Hàn quốc đã không ngại gian khổ khó khăn đánh bại Chân vương giành lại Khai kinh, tại đây Trẫm thay mặt các binh sĩ cảm ơn thành ý của các vị đại thần.
- Chúng thần không dám nhận.
Các vị đại thần lập tức đứng dậy nói không dám. Tuy biết là Thừa Mệnh bệ hạ chỉ nói lời khách sáo nhưng nghe quả thực mát lòng mát dạ. Lý Anh Tủ mỉm cười như mặt trời sáng lạng lại nói.
- Các binh sĩ của ta, hôm nay hãy cuồng hoan đi. Để mọi cực khổ của các ngươi đều được tẩy rửa trong bữa tiệc này.
- Ura! Bệ hạ vạn tuế!
Mấy ngàn quân Đại Việt gầm thét áp cả sao ngưu, các binh sĩ lâm vào cuồng hoan, đêm nay rượu thịt đều không thiếu bọn hắn. Ở trên tàu biển suốt nửa năm trời bọn hắn đã sớm bị kìm nén (hải quân trên biển đã nửa năm).
Trong khi các tướng sĩ Đại Việt và Hàn quốc cùng nhau đọ rượu thì các vị đại thần lại lo sợ đi đến trước mặt Lý Anh Tú. Lý Anh Tú mỉm cười nói.
- Các vị tìm ta có việc gì?
Triệu Kiến Thành dẫn đầu các vị đại nói.
- Bẩm bệ hạ, chúng thần đến đây là để dâng lễ vật bồi tội với bệ hạ.
Nói rồi từng người, từng người một để người hầu khiêng lên những chiếc rương nặng trịch tổng cộng đến hai mươi hai rương. Triệu Kiến Thành mỉm cười nói.
- Mời bệ hạ xem xét.
Hắn mở rương ra, ánh sáng của hoàng kim rập tức tỏa ra sáng rực. Đúng vậy, tất cả hai mươi hai chiếc rương thì có đến mười lăm chiếc là chứa đầy hoàng kim, bảy chiếc còn lại là ngọc ngà châu báu, các sản vật quý hiếm. Kim Đức Mạn nhìn mà đỏ cả mắt, những thứ này tuyệt đối đã vượt một năm thu thuế của cả Hàn quốc, những gia tộc này vậy mà giàu có đến như vậy. Thảo nào lúc còn sống Chân Thánh nữ vương hay gọi bọn hắn là cỏ đầu tường, xúc tiến giao thương với Hoa Hồng Đen thương hội để phá thế độc tôn của những tộc này, chính vì vậy bọn hắn đã ủng hộ Chân vương để giết chết Chân Thánh nữ vương. Triệu Kiến Thành nói.
- Không biết bệ hạ có hài lòng. Ngoài ra còn có một trăm mỹ nữa từ các nơi dâng lên cho bệ hạ.
Lý Anh Tú mặc dù cũng đã có chuẩn bị tâm lý nhưng cũng bị kinh hãi lấy, mỗi rương vàng này đều không kém một chút nào rương vàng lần trước Triệu Kiến Thành dâng lên, xem ra bọn hắn chính là lấy lần trước làm chuẩn. Chỉ là Lý Anh Tú lập tức thu lại ánh mắt nói.
- Tuy còn thiếu một chút nhưng ta vẫn cảm nhận được lòng thành của các người. Còn mỹ nữ... Trần Thư, ngươi liền nhận lấy.
Trần Thư nghe vậy hoảng hốt nói.
- Bẩm bệ hạ, ta vẫn là muốn Trinh Nương...
- Trẫm nói là ngươi nhận lấy sau đó phân phát cho các tướng lĩnh, binh sĩ có công. Không phải là cho ngươi.
Lý Anh Tú liếc mắt nhìn hắn nói, muốn tán Trinh Nương lại muốn nạp thiếp ư, quên chuyện đó đi. Trần Thư cũng thở phào như trút được gánh nặng.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi.
Các vị quan lại ngạc nhiên, cặp vua tôi này cũng thật lạ lùng, vua thì không chịu nhận mỹ nữ mà tôi thì xem mỹ nữ như quái vật, xua đi không kịp, chẳng lẽ bọn hắn là... “cong”. Đôi mắt Kim Đức Mạn cũng tỏa sáng. Thời đại này thực khó có thể tìm lấy một vị hoàng đế cao quý lại từ chối người tặng cho mỹ nữ đây. Thực ra mọi người đều hiểu lầm. Lý Anh Tú chính là chướng mắt những mỹ nhân kia. Nhìn quanh hắn Elina, An Tư ai lại không phải là nhưng mỹ nhân khuynh nước, khuynh thành. Lý Anh Tú nói.
- Được rồi, đồ vật để đó, các ngươi có thể vui chơi.
Đêm đó quả thực là một đêm cuồng hoan, dù là Lý Anh Tú cũng bị chuốc đến không ít rượu, dù là Sư đoàn trưởng, Lữ đoàn trưởng, Đại đội trưởng hay binh lính bình thường đến mời rượu hắn Lý Anh Tú đều không từ chối, hắn chính là ưa thích không khí náo nhiệt gần gũi như vậy, hắn không muốn làm một vị quân vương cô đơn bị chính thần tử của mình sợ hãi, xa lánh. Cũng lúc này Kim Đức Mạn lại nhìn được một mặt khác của hắn, người đàn ông này chẳng khác nào một tòa bảo tàng, càng tìm hiểu nàng lại càng phát hiện ra những thứ mới mẻ.
Cuối cùng Lý Anh Tú tửu lượng cũng vẫn là kém, hắn chết đi cũng là bởi vì uống rượu bia bị Lạc Long Quân đẩy sang thế giới này đây. Lý Anh Tú được Trần Thư đưa trở về phòng, lại cho người lấy một chút nước cho hắn giải bớt một chút men rượu trong người.
Kim Đức Mạn đi trở về hậu cung, dù sao trên bàn tiệc người để ý đến nàng cũng thực sự không nhiều, chỉ còn vài vị trung tâm bị cảnh vệ để mắt đến, những người khác đều cho nàng là hết thời, hiện tại ở Hàn quốc Thừa Mệnh bệ hạ mới là người nói chuyện. Đối với tương lai của Hàn quốc Kim Đức Mạn cảm thấy vô cùng lo lắng, hiện tại thái độ của Thừa Mệnh hoàng đế xem như đã rõ ràng. Hắn mang hận thù với Hàn quốc vì Elina, hắn không muốn để Hàn quốc tiếp tục tồn tại, do đó từ lúc đến Khai kinh, mọi việc hắn làm đều là để xóa bỏ sự xuất hiện của quân chủ họ Kim trong mắt dân chúng, lại công khai chấn nhiếp, hạ mã uy đối với các quan lại Hàn quốc để bọn hắn phải tự nguyện phục tùng, càng giảm vị thế của nàng tại Hàn quốc này. Cứ tiếp tục như thế này Hàn quốc sẽ bị hoàn toàn sáp nhập, mà hoàng tộc họ Kim cũng thực sự chấm dứt tại đây, kết thúc chính trong tay của nàng.
Nhìn thấy Trần Thư từ trong phòng đi ra, Kim Đức Mạn liền đi đến nói.
- Trần Cục trưởng, có thể thông báo bệ hạ cho ta gặp mặt bệ hạ một chút được chứ?
Tiếp xúc lâu dài nàng biết Trần Thư không phải là một trưởng hộ vệ bình thường mà là một vị đại quan ở triều đình Đại Việt, là tay chân thân tín của Thừa Mệnh hoàng đế, thậm chí dù là Lê Chân, Ngô Tuấn cũng không thể tùy tiện đắc tội Trần Thư. Nên nàng vẫn cho hắn đầy đủ sự tôn trọng.
Trần Thư lắc đầu nói.
- Bệ hạ tửu lượng vốn yếu đã sắp đi nghỉ, mời nữ vương về cho.
- Là Thiện Đức nữ vương sao?
Bỗng nhiên tiếng Lý Anh Tú từ bên trong phòng vọng ra. Trần Thư liền nói.
- Bẩm bệ hạ, Thiện Đức nữ vương xin cầu kiến.
Tiếng Lý Anh Tú lại vọng ra nói.
- Để nàng vào đi.
Trần Thư khẽ liếc mắt nhìn Kim Đức Mạn lại nhìn vào trong phòng, cuối cùng vẫn nói.
- Mời nữ vương vào trong.
Kim Đức Mạn chỉnh lại y phục mình một chút, cuối cùng hít sâu một hơi mở cửa đi vào bên trong.
==================++
Câu con cá là câu con cá.
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.