Chương 104: Tuyệt Sinh Đường
Nguyệt Giang Thành giao thương nhộn nhịp, hàng quán kinh doanh thức ăn rượu thịt không có một ngàn cũng quá tám trăm, nhưng trong số này Vạn Hương Lâu tuyệt đối có thể xếp vào trước 10 cái lớn nhất.
Người ta vẫn thường nói rằng đồ ăn ở nơi đây có 3 cái nhất, ngon nhất, đẹp nhất, đắt nhất. Tất nhiên lời này có đôi phần phóng đại quá mức nhưng qua đó cũng có thấy được quy mô của cửa hàng này.
Cứ nhìn tòa tháp 5 tầng cao hơn hẳn kiến trúc xung quanh trước mắt cùng với dòng người ra vào như con rắn cuồn cuộn trước mắt, Lý An đoán lường lời đồn hẳn có mấy phần là thực. Đứng ở ngoài đường thôi mà hắn đã ngửi được mùi thức ăn thơm nức mũi cùng với tiếng ca cầm du dương rồi.
Khách nhân tới Vạn Hương Lâu không thiếu vương tôn quyền quý cũng không thiếu nhân sĩ giang hồ, ngư long hỗn tạp loại người nào cũng có. Lý An ăn mặc như thợ săn bình thường, bên hông đeo một thanh kiếm rỉ, đầu đội nón rộng vành che mặt, trông có chút kỳ quái nhưng người hầu không hề có chút phân biệt đối xử nào so với những người khác.
Chẳng bao lâu sau hắn đã được dẫn vào một phòng cao cấp riêng biệt nằm trên lầu hai, Lý An không khách khí trực tiếp gọi một bàn đầy đồ ăn. Đa phần trong đó đều là món thịt hàm chứa rất nhiều năng lượng, thậm chí còn có một đĩa thịt Man Sơn Hống.
Man Sơn Hống là một loài hung thú cấp thấp, thường được các thế lực lớn nuôi để lấy thịt nhưng hung thú dù sao cũng là hung thú, mùi vị Lý An không quan tâm lắm nhưng hàm lượng năng lượng chắc chắn rất cao, giá cả tự nhiên cũng không ít đi đâu, 20 lượng bạc một đĩa thịt, đắt tới dọa người.
Tên người hầu nghe mãi cuối cùng cũng nghe người khác này gọi món xong, hắn chuyên nghiệp nói: “Thưa quý khách, bổn Lâu có quy định khách nhân nào gọi món trên 50 lượng bạc phải thanh toán trước một nửa. Mà số đồ ăn ngài vừa gọi tổng giá lên tới 65 lượng bạc rồi.”
“Ách! Nhiều vậy ư?” Lý An gãi đầu một cái, cuối cùng vẫn là lấy từ trong túi lấy ra một tấm ngân phiếu đặt lên bàn.
Nhìn bóng dáng tên người hầu rời đi, hắn có chút ảo não tự nhủ: “Xem ra phải nghĩ cách để kiếm tiền rồi.”
Bạc hắn dùng trước giờ đa phần đều tới từ thảo dược cùng với t·hi t·hể dã thú hắn săn được trong rừng bán được. Dù sao thì lấy giác quan của hắn, bên cạnh còn có Bạch Hầu trợ giúp, muốn ở trong rừng tìm được các loài thảo dược quý hiếm, săn bắt hổ báo các loại không phải khó. Mà vừa khéo thảo dược, da hổ, báo, xương cốt của chúng lại giá cả cũng không rẻ chút nào cho nên Lý An lâu nay cũng không vì tiền bạc mà sầu não.
Chỉ là mới tới Nguyệt Giang Thành mấy ngày mà số tiền cực khổ tích góp cả năm này đã vơi đi gần một nửa. Xem ra tầm nhìn của hắn vẫn là quá mức hạn hẹp, với chút bạc như vậy hắn còn lâu với được xem là giàu có, so với đám nhà giàu trong tòa thành này thì con số ấy chỉ là số lẻ dùng để uống trà mà thôi.
Chẳng bao lâu một bàn thức ăn vô cùng thịnh soạn đã được bày lên hết. Tên người hầu liền hỏi Lý An xem có muốn gọi ‘mật ong’ hay không, sau khi hỏi ra mới biết thì ra mật ong là thuật ngữ dùng để chỉ các cô gái xinh đẹp chuyên tiếp rượu khách, Lý An không có hứng thú liền phất tay đuổi tên người hầu đi.
Hắn vừa đóng kín cửa, Bạch Hầu liền không chịu được mà chui ra từ chiếc túi sau lưng ăn ngấu nghiến.
“Không kh·iếp! Chậm chân thì hết mất.” Lý An thấy cảnh này hốt hoảng hét một câu, vội vàng gia nhập bàn tiệc.
Khoảng độ 1 canh giờ sau, bàn ăn đã hết sạch, Lý An thỏa mãn xoa bụng, rót cho mình một cốc trà. Bạch Hầu ngồi bên cạnh cũng nhân tính hóa xoa bụng, ngửa đầu ợ một cái thật lớn.
Theo cảnh giới Luyện Thể ngày một lớn thì sức ăn của Lý An cũng ngày một lớn theo, đã lâu rồi hắn mới được ăn no thế này làm cho tâm trạng của hắn tốt hơn hẳn mọi khi, cũng không tính toán với con khỉ bất lịch sự này làm gì.
Khi Lý An đi ra khỏi phòng thì thấy ngoài cửa đi vào một tốp khoảng 20 người, dẫn đầu là một tên đàn ông trung niên có chút mập mạp, đầu cạo trọc, trước trán có một vết sẹo hình chữ thập, trông vừa xấu xí vừa dữ tợn làm khách khứa gần đó s·ợ c·hết kh·iếp.
Quản sự Vạn Hương Lâu vừa nhìn thấy đám người liền vội vàng chạy ra nghênh tiếp, nụ cười khoa trương vô cùng: “Các vị đại gia Tuyệt Thế Đường Môn ghé chơi, khách quý, khách quý. Mời các vị lên phòng riêng ở tầng hai, rượu thịt đồ ăn cùng với mỹ nhân lập tức sẽ được đem lên.”
Đám người kia không coi ai ra gì cười hăng hắc điếc cả tai, nghe vậy liền kéo bè kéo lũ lên tầng hai.
Lý An nhìn tấm lệnh bài sắt ở bên hông tên đầu trọc dẫn đầu, đó là một tấm lệnh bài hình tam giác bé bằng bàn tay, bên trên khắc một con bọ cạp, sau đuôi treo lủng lẳng một cái hộp sọ, chính là tiêu ký của Tuyệt Thế Đường Môn.
Thấy đám người kia muốn đi lên tầng hai hắn vội vàng quay trở lại phòng đóng cửa lại, đám người này chính là đám hắc y nhân hắn vừa gặp trong con ngõ tối lúc nãy. Cũng không biết cỗ xe ngựa nhét đầy người kia đã bị bọn chúng để ở chỗ nào?
Đợi tới khi đám người kia đã vào phòng Lý An mới nhanh chóng rời đi, không có tâm trạng dạo đêm nữa hắn nhanh chóng trở về quán trọ nghỉ ngơi.
Cùng lúc đó cách Nguyệt Giang Thành khoảng 1 dặm về phía bắc, trên một con đường đá nhỏ chạy xuyên rừng, một cỗ xe ngựa đang chậm chạp lăn bánh. Bởi vì đường đi quá mức gồ ghề cho nên chiếc xe nghiêng qua nghiêng lại không ngừng làm cho tấm rèm lụa thỉnh thoảng lại bị xốc lên, men theo ánh trăng sáng nhìn vào bên trong có thể thấy bên trong xe ngựa chất kín người, tất cả đều đang b·ất t·ỉnh nhân sự.
Hộ tống xe ngựa chỉ có 5 tên hắc y nhân mặc áo đen, suốt đường đi bọn hắn tuyệt nhiên không hề nói nửa lời.
Chiếc xe một mực đi sâu vào trong rừng, khoảng hơn một canh giờ sau nó đã đi tới bên cạnh một chiếc cầu gỗ bắc ngang qua suối.
Nơi này nằm cách Thanh Phong Thành đã có khoảng 10 dặm xa, lại nằm sâu trong rừng nên vô cùng vắng vẻ, xung quanh trừ tiếng suối chảy róc rách ra thì cái gì cũng không nghe được.
Ấy vậy mà khi cỗ xe ngựa vừa đi tới đầu cây cầu thì từ rừng sâu xung quanh xông ra gần trăm tên mặc áo đen vây kín cỗ xe lại. Đám áo đen vừa xuất hiện này chia làm 3 loại, loại thứ nhất là bộ binh cầm v·ũ k·hí tầm gần như đao kiếm, loại thứ 2 là cung thủ, còn loại thứ 3 là 10 người cầm một thứ v·ũ k·hí kỳ lạ giống như một cái ống dài.
Nếu như có người trong q·uân đ·ội ở đây chắc chắn sẽ há hốc miệng không thể tin được, đây chính là súng hỏa mai mà chỉ những quân lính tinh nhuệ nhất mới được trang bị, là v·ũ k·hí quân dụng bậc một, người bình thường chỉ cần tàng trữ một bộ phận thôi cũng sẽ bị xử chém. Ấy vậy mà giữa nơi rừng rú hoang vu thế này lại có tận 10 khẩu súng hỏa mai, thực sự là khó mà có thể tin được.
Từ trong đám hắc y đi ra một lão giả mặc trường bào màu đen, trong tay không có v·ũ k·hí. Lão tiến tới khám xét thật kỹ cỗ xe ngựa, sau khi xác định không có gì bất thường mới cho người đánh chiếc xe qua cầu, còn như 5 tên đi cùng thì tuyệt nhiên không được phép động đậy.
“Thiếu một người rồi.” Lão giả hỏi 5 người từ Nguyệt Giang Thành tới, giọng nói khàn đặc như người bị b·óp c·ổ.
“Bẩm đại nhân, đầy đủ 20 người, tuyệt đối không thiếu ạ!” Một tên trong số 5 người vội vàng run rẩy trả lời, tuyệt nhiên không dám ngẩng đầu lên nhìn đối phương.
“Một tên trong đó c·hết rồi đồ ngu, mày tới thay.” Lão già đột ngột nổi cơn thịnh nộ rồi duỗi tay kéo một cái, một trong năm người kia lập tức bị túm cổ ném qua bên kia cầu.
“Bốn người các ngươi đi đi, nhớ lấy lần sau làm ăn cho đàng hoàng vào.” Lão giả hướng 4 tên còn lại đang sợ vỡ cả mật mắng, nhìn đám vô dụng này thôi cũng đủ làm lão thấy phiền.
Bốn tên kia nghe vậy thì chẳng khác nào tiên âm rót vào tai, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy trối c·hết. Đợi tới khi cách cây cầu đã rất xa, một tên trong đó mới dám nhỏ giọng hỏi: “Cứ thế mặc kệ nhị ca hay sao?”
“Suỵt! Ngươi muốn tới Tuyệt Sinh Đường hay sao mà nói lắm thế.”
Giống như vừa nhắc tới cấm kỵ gì, đám người liền sợ hãi rụt cổ lại, bước chân lập tức nhanh đi mấy phần, chẳng mấy chốc đã khuất sau rừng cây rậm rạp.
Từ trong góc tối, một đôi mắt yên lặng theo dõi mọi chuyện từ đầu tới cuối.