Chương 105: Chuẩn bị bắt đầu
Một đêm vô sự, sáng ngày hôm sau khi ánh nắng đầu tiên ló ra nơi tường thành phía đông, bên trong Nguyệt Giang Thành đã đông đúc náo nhiệt, vô số người tất bật ngược xuôi, mỗi người một việc.
Bên trong căn phòng trọ nhỏ, Lý An đã dậy từ lâu, đang ngồi xếp bằng ở trên giường, trong tay hắn nắm chặt viên nội đan hung thú bạch miêu, nín thở ngưng thần, trong đầu hoàn toàn không suy nghĩ tới bất cứ việc gì.
Cứ như vậy từ lúc mặt trời mọc ở tường phía đông tới khi mặt trời lặn ở tường phía tây, trong khoảng thời gian này cảnh vật trong phòng không hề có bất cứ một sự thay đổi nào, giống như hình vẽ trên một bức tranh.
Cuối cùng Lý An cũng chịu mở mắt, hắn đưa viên nội đan lên nhìn một hồi rồi lắc đầu cất đi, đã quen với việc này rồi cho nên hắn cũng không có bao nhiêu thất vọng. Đã hơn một năm rồi mỗi ngày hắn đều dùng ít nhất nửa canh giờ ra cố gắng cảm nhận linh lực trong viên nội đan này, nhưng từ đầu tới cuối đều như là ném đá xuống đáy biển, không hề có bất cứ thu hoạch gì.
Bình thường tất nhiên Lý An sẽ ưu tiên luyện thể và luyện võ nhưng bây giờ đang ở Nguyệt Giang Thành này, người người san sát nhà nhà tựa vào nhau, muốn tìm một chỗ để luyện thể còn khó hơn trời, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể ngồi trong phòng cả ngày cầu mong có thể cảm nhận được cái gọi là linh lực mà bản thân hắn đến rốt cuộc là cái gì cũng không biết được.
Nguyệt Giang Thành lớn như vậy, muốn ở nơi này tìm thấy người nhà thì khác gì mò kim đáy bể, cơ hội duy nhất của Lý An chính là Nguyệt Hoa Thi Hội tổ chức vào nửa tháng sau.
Lý Tiểu Hoa từng nói sẽ tham gia Nguyệt Hoa Thi Hội, nếu như như vậy thì thật sự có cơ hội cho hắn.
“Chỉ là chẳng nhẽ nửa tháng tới cứ ngồi ở trong phòng ngẩn người, không được.” Lý An đứng dậy duỗi lưng nhức mỏi, đột nhiên nảy ra suy nghĩ như vậy. Hắn một cái người đã quen thiên địa rộng rãi, rừng sâu nước lớn, một mực bó mình trong căn phòng chật hẹp ở cái nơi thành thị người đông như kiến thế này thì chẳng khác nào cực hình.
Nghĩ là làm, nhân lúc trời còn chưa tối hắn lập tức thanh toán tiền phòng, đi mua một con ngựa rồi phóng ra khỏi thành. Lúc nãy hắn đã mua một tấm bản đồ địa thế vùng xung quanh nơi đây rồi, cách Nguyệt Giang Thành khoảng 5 dặm về phía Nam có một cánh rừng nhỏ, nghe nói bên trong có rất nhiều thú dữ, hắn quyết định sẽ tới nơi đó ẩn cư một đoạn thời gian.
Nửa tháng sau, sáng sớm.
Cửa thành vừa mở liền có vô số người chen chúc đi vào trong thành, nhìn từ trên cao có thể thấy một đoàn người một mực kéo dài từ cửa thành tới tít tắp xa trông như một con rắn khổng lồ không có hồi kết.
Bên trong đám người giàu nghèo lẫn lộn, nam nữ đủ cả, tuy nhiên có thể thấy số lượng thư sinh thân mặc trường sam, đầu quấn khăn xếp, trong tay phe phẩy quạt giấy nhiều hơn không ít. Điều này cũng là dễ hiểu bởi vì tối ngày hôm nay chính là lúc bắt đầu Nguyệt Hoa Thi Hội mỗi năm tổ chức một lần mà tất cả mọi người đều mong chờ.
Đám thư sinh tất nhiên là mong chờ có thể tại Nguyệt Hoa Thi Hội trổ tài, một lần thành danh, may mắn còn có thể lấy được trái tim của mỹ nhân. Đám thương nhân cả người toàn mùi tiền thích lễ hội này bởi vì người tới dự hội từ bốn phương đông đúc như kiến, là thời cơ phát tài của bọn hắn. Thậm chí tới cả bọn ăn mày cũng ngóng trông Nguyệt Hoa Thi Hội, bởi vì nhân dịp này bọn hắn có thể thể xin ăn được cái no bụng.
Không ngoa chút nào khi nói toàn bộ Nguyệt Giang Thành này đều đang nín thở chờ đợi thi hội bắt đầu.
Lý An cũng không ngoại lệ, chỉ là lý do hắn mong chờ Nguyệt Hoa Thi Hội có khác với mọi người một chút. Lúc này đây hắn đang xếp hàng trong đoàn người chờ đợi để vào thành.
Nhằm mục đích duy trì trị an đối với đám người như nước chảy về nơi này, lính canh ở cửa thành so với nửa tháng trước đông hơn rất nhiều làm Lý An có chút lo lắng không yên. May mắn tới lúc hắn đã dắt ngựa vào thành rồi mà vẫn không có lấy một tên lính canh nào nhìn hắn lấy một cái cả, dù sao thì giữa dòng người hắn cũng chẳng có lấy một chút nổi bật nào.
Lý An tất nhiên là cầu còn không được, sau khi vào thành thì tới nhà trọ lần trước thuê ở lại, yên lặng chờ đợi tới buổi tối.
Nguyệt Giang Thành chia làm 13 phường, trong đó Hưng Ninh Phường nằm ngay trung tâm thành nổi tiếng là nơi tập trung của những người giàu có và quyền thế bậc nhất.
Ninh Phủ là một trong những phủ đệ lớn bậc nhất Hưng Ninh Phường, chủ nhân của nó, Ninh gia là một gia tộc thương nhân chuyên môn buôn bán vải vóc và thảo dược, danh tiếng rất lớn, tuy không tới mức được xếp vào 3 đại gia tộc giàu có nhất Nguyệt Giang Thành nhưng cũng không thua kém bao nhiêu.
Trong một căn tiểu viện độc lập rất lớn bên trong Ninh Phủ, đại tiểu thư Ninh Phủ là Ninh Thanh Hàn đang lựa chọn y phục cho buổi Thi Hội tối nay.
Ninh Thanh Hàn năm nay tuổi mới vừa 20, là một mỹ nhân nổi tiếng, mái tóc đen nhánh dài óng ả như suối, đôi mắt to tròn trong veo như hồ thu, da trắng như sứ, má phơn phớt hồng, xinh đẹp như tiên nữ không dính bụi trần.
Hôm nay Ninh đại tiểu thư mặc một bộ váy dài màu đỏ nhạt, chân váy phồng to như đóa hoa nở rộ, phần thân trên hơi bó sát người để lộ đường cong, cổ áo cao dựng thẳng, bên trên có những sợi kim tuyến gắn đầy bảo thạch sáng lấp lánh trang trí, xa hoa nhưng cũng không kém phần kinh diễm.
“Muội xem giùm ta bộ đồ này có đủ nổi bật chưa?” Ninh Thanh Hàn quay sang hỏi người thư sinh bên cạnh, xinh xắn đáng yêu mỉm cười hỏi.
“Đủ khiến Vạn công tử chú ý rồi, tỷ cứ yên tâm đi.” Lý Tiểu Hoa đặt chén trà xuống bàn, lắc đầu cười nói.
Nàng trên người mặc trường sam màu xanh, tóc dài không buộc rũ thẳng xuống như thác nước, khuôn mặt xinh xắn sắc sảo nhưng so với nữ nhân bình thường nhiều thêm một phần đảm lược, da trắng mắt đen, tuy không xinh đẹp bằng Ninh tiểu thư bên cạnh nhưng cũng tính là một mỹ nhân hiếm thấy.
“Muội lại trêu ta, không để ý tới muội nữa, ai thèm quan tâm tên họ Vạn kia chú ý hay không chứ?” Ninh Thanh Hàn rất giống như mèo bị dẫm phải đuôi mà lớn tiếng phản bác, xong nàng lại ỉu xìu hỏi: “Muội định mặc bộ thanh sam này đi Nguyệt Hoa Thi Hội thật đấy hả? Ta còn nhiều đồ lắm, muội cứ chọn lấy một bộ mà mặc đi, không cần ngại đâu. Muội là ân nhân cứu mạng của ta mà!”
Lý Tiểu Hoa lắc đầu: “Thực sự không phải ngại mà là căn bản không cần, muội còn muốn giả làm thư sinh tham gia đấu thơ.”
Ninh Thanh Hàn nghe vậy có chút đáng tiếc, nếu như Tiểu Hoa muội muội mặc váy thì chắc chắn sẽ rất xinh đẹp, tới khi đó không biết bao nhiêu công tử thế gia trong Nguyệt Giang Thành này sẽ bị câu mất trái tim. Chỉ là người ta đã không muốn nàng cũng không thể ép, tuy là thiên kim lá ngọc cành vàng của Ninh gia nhưng nàng thực sự rất nể phục vị cô nương họ Lý xuất thân bình thường này.
Một tháng trước nàng dẫn theo gia đinh trong phủ ra khỏi thành dã ngoại, vốn là trời xanh mây trắng, cảnh đẹp ý vui thì không biết từ đâu xông ra một con rắn độc cắn trúng nàng. Giây trước vừa bị cắn giây sau nàng liền lảo đảo ngã xuống tại chỗ ngất lịm, may mắn lúc này Tiểu Hoa muội muội vừa lúc đi ngang qua đã dùng thảo dược mọc gần đó giải độc cho nàng nếu không nàng đã rơi vào tình cảnh tàn hoa bại liễu rồi.
Nghĩ lại thứ sinh vật gớm ghiếc khắp thân đều là vảy màu xanh kia Ninh Thanh Hàn lập tức sởn cả da gà, vội vàng quay trở lại vấn đề y phục mặc tối nay.
Lý Tiểu Hoa ngồi nhìn ra cửa hơi thất thần, không biết đệ đệ của nàng tối nay có tới hay không. Chỉ cần hắn tới thì chắc chắn sẽ thấy nàng tham gia đấu thơ, một nhà ba người bọn hắn có thể đoàn tụ với nhau rồi.