Chương 106: Sông, thơ, trăng
Diệu Quang Hà là một con sông nhỏ chảy ngang qua Nguyệt Giang Thành, sau đó đổ vào Bạch Vân Giang. Con sông nhỏ này danh tiếng không nhỏ, mỗi ngày đều có người mộ danh mà tới chiêm ngưỡng, bởi vì nơi đây là địa điểm tổ chức Nguyệt Hoa Thi Hội.
Một năm một lần Nguyệt Hoa Thi Hội cuối cùng cũng tới, Nguyệt Giang Thành lúc vừa sẩm tối vô số người đều không hẹn mà gặp rời khỏi nhà, tất cả đều đi về hướng con sông Diệu Quang thơ mộng.
Lý An đang ở trong phòng bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh động, hắn cất viên nội đan đang cầm trong tay vào túi rồi cũng rời khỏi nhà trọ hòa vào dòng người tấp nập bên ngoài. Dẫu biết đây là lễ hội lớn nhưng khi chứng kiến dòng người đông như kiến ngoài đường đang đổ dồn về một hướng thì hắn cũng không khỏi hơi sững sờ.
Con đường lớn đủ cho 3 cỗ xe ngựa chạy song song lúc này cơ man là người, từ già trẻ lớn bé, tài tử giai nhân, viên ngoại ăn mày, muôn màu muôn vẻ, dòng người chầm chậm mà đi trông như dòng nước đủ loại màu sắc đang chảy chậm.
Mất công chen chúc trong dòng người đông đúc không thở nổi kia hơn nửa canh giờ, Lý An cuối cùng cũng tới được bờ Diệu Quang Hà, chỉ là từ chỗ hắn mà nhìn bốn phía đâu đâu cũng chỉ có đầu người san sát, tiếng cười nói, tiếng mắng chửi, mùi cơ thể khó ngửi… đủ thứ màu sắc, âm thanh, mùi hương khiến Lý An cảm thấy khó thở.
Đám người xung quanh Lý An bàn luận rôm rả:
“Khốn thật, đã bảo người là đi sớm lên rồi! Bây giờ hay rồi, ngay cả nước sông cũng không thấy được, càng đừng nói tới Hoa Thuyền.”
“Tên khốn kiếp nào sờ mó ta, có ta xin đập nát cái móng heo của ngươi không?”
“Không biết tối nay Vạn Tiểu Thư có xuất hiện không?”
“Tất nhiên là có rồi, Nguyệt Hoa Thi Hội một năm một lần nếu như không có tam đại mỹ nhân thành Nguyệt Giang tề tụ thì không khỏi thiếu mất ý tứ.”
...
Hắn từ trước tới nay chưa bao giờ là một người thích đám đông cả, đứng ở nơi này cũng đừng mong nhìn thấy được Nguyệt Hoa Thi Hội, hắn nhìn xung quanh một chút sau đó lựa chọn rút lui khỏi đám người đang liều mạng chen về phía trước.
Không bao lâu Lý An đã rời xa Diệu Quang Hà khoảng 500m có hơn, hắn nhìn quanh một vòng không có ai rồi mới hơi cong chân vận sức, bật nhảy một cái lên cao hơn 5m. Trước khi rơi xuống hắn chuẩn xác vươn tay bắt lấy lan can tầng hai của tòa lầu bên cạnh, sau đó hai tay phát lực, cơ thể lại tiếp tục cao cao bay lên, cứ như vậy lặp đi lặp lại 5 lần, cuối cùng hắn cũng leo lên được mái của tòa lầu các 5 tầng cao chót vót.
Cạch một tiếng, Lý An vững vàng đáp xuống mái ngói, gió mát thổi tung chiếc mũ rộng vành hắn vẫn luôn đeo trên đầu.
Lý An thuận tay đón lấy chiếc mũ nhưng không đội lên, híp mắt nhìn về phía xa, lúc này vừa khéo cũng là giây phút hoàng hôn lặn xuống sau bức tường thành, ánh mặt trời nóng rực đã nhường chỗ cho ánh trăng mềm mại.
Trên mặt đất, đâu đâu cũng cơ man đều là đầu người, đoàn người lấy đơn vị ngàn mà tính chen kín mặt đất, tiếng chuyện trò rôm rả như ong vỡ tổ.
Trên bầu trời, hoàng hôn đã tắt sau những bức tường nhưng nền trời vẫn chưa tối hẳn mà chia làm ba phần, một phần đã tối đen như mực chất chứa ngàn vạn ngôi sao sáng, chính giữa là vầng bạch nguyệt tròn vành vạnh. Một phần là một mảng trời màu tím than, nửa sáng nửa tối, những ngôi sao lờ mờ giống như chỉ là hư ảnh phản chiếu, từng đóa mây trắng trông như bóng của đám quái vật khổng lồ vù vù lướt đi trong cơn gió mạnh. Một phần cuối cùng nằm ở phía tây, màn trời đỏ ửng như gò má thiếu nữ đang nói lời yêu, mặt trời đã mất đi lớp vỏ chói lọi đang chầm chậm bị cơn gió hạ thổi tắt.
Lý An cúi đầu nhìn ra xa hơn, xa hơn cả đoàn người đông như kiến cỏ, nhìn xuyên qua những cơn gió đêm mang theo hơi ẩm, nhìn về phía Diệu Quang Hà uốn lượn như rồng bay. Hắn hơi thất vọng, con sông trông không có gì lấy làm nổi bật, lòng sông chỉ rộng khoảng 10m đổ lại, dòng nước lặng lờ trôi như tấm gương soi phản chiếu ánh trăng, con sông lúc này trông chẳng khác nào một dải lụa tối màu bị vứt bừa trên mặt đất.
Rồi đột nhiên, một, hai, ba… vô số ngọn đèn đua nhau nở rộ nơi thượng nguồn của Diệu Quang Hà. Trong giây phút ngắn ngủi, vô số ngọn đèn màu đỏ cam đột ngột xuất hiện đã kết lại thành một mảnh hào quang sáng rực chói cả mắt, rồi chúng bắt đầu thuận theo dòng sông mà chảy xuôi về phía hạ du.
Đứng trước dòng lũ ánh sáng bóng tối không hề có sức hoàn thủ, chẳng mấy chốc cả dòng sông đã được thắp sáng bởi vô số ngọn đèn lấp lánh như sao.
Lý An nhìn tới sững sờ, tâm thần hắn bị khung cảnh hùng vĩ trước mắt trấn áp.
Cội nguồn của những ngọn đèn kia chính là những con thuyền độc mộc nhỏ chỉ đủ cho năm người ngồi. Trên dòng sông, vô số con thuyền như vậy êm ả trôi theo dòng nước, trên thuyền ngồi tốp năm tốp ba nam thanh nữ tú, nam đa phần đều là thư sinh mặc trường sam gọn gàng, nữ đa phần đều là thiếu nữ tài hoa, trên tay mỗi người đều cầm một ngọn đèn hoa đăng đủ loại màu sắc.
Có hai chiếc thuyền nọ bị dòng nước đẩy xô nhẹ vào nhau, trên mỗi con thuyền đều ngồi một vị thư sinh trẻ tuổi. Hai người không những không tức giận ngược lại khẽ chắp tay mỉm cười, người thứ nhất cao giọng ngâm:
“Thuyền nhẹ xuôi dòng sương đẫm áo,
Cảnh quê yên ả tựa tranh vờ.”
Người thứ hai mỉm cười khen hay một tiếng, cũng cao giọng đáp lại:
“Sóng biếc vô tình trôi lặng lẽ,
Trăng ngà lấp ló ánh mơ hồ.”
Hai người một đến một đi, thơ ca như ứng đối xuất thần, nhất thời không ai làm gì được ai đành mỉm cười quay sang tìm đối thủ khác.
Gần đó, trên một con thuyền ngồi một nam một nữ, người nam hướng chiếc thuyền bên cạnh gọi vọng sang:
“Núi xanh mây trắng trời thêm đẹp,
Sông biếc thuyền trôi cảnh hóa thơ.”
Người nhận khiêu chiến nghe vậy đau khổ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chán nản thở dài một hồi rồi cũng phất tay thổi tắt ngọn đèn hoa đăng trong tay.
Cảnh tượng tương tự như thế này diễn ra khắp nơi trên Diệu Quang Hà, càng về phía hạ du thì càng có nhiều đèn hoa đăng bị dập tắt.
Lý An đứng ở trên mái nhà cách dòng sông hơn 500m nhưng vẫn nhìn và nghe được rõ ràng những cuộc đấu thơ trên sông. Thú thực cảm giác lúc này của hắn có chút giống như vịt nghe sấm, to nhưng không điếc, nước đổ lá sen, nhiều nhưng không ngấm nổi, chỉ cảm thấy người ra đề ngâm thơ rất hay, giọng điệu du dương như tiếng hát, người đáp cũng rất tuyệt, lời đáp tựa như vừa khéo thành đôi, còn như luật lệ câu vần bên trong thì hoàn toàn mù tịt, cũng chẳng biết đám người lấy cơ sở ở đâu ra để phân thắng bại.
Thực ra luật lệ của Nguyệt Hoa Thi Hội cũng rất đơn giản, lúc trời vừa tối những người tham gia sẽ ngồi trên thuyền nhỏ theo dòng nước chảy xuôi dòng, trên tay mỗi người cầm một ngọn đèn hoa đăng. Sau đó những người trên thuyền sẽ bắt đầu thách đấu tài thơ ca với nhau, cuối cùng người duy nhất còn sáng đèn sẽ là người thắng cuộc, được xưng tụng là Nguyệt Hoa Tài Tử.
Cái danh Nguyệt Hoa Tài Tử này tuy không có lợi ích thực chất gì nhưng danh vọng cực cao, mỗi năm một cái Nguyệt Hoa Tài Tử đều là đối tượng bàn tán của mọi người trong thành, đồng thời cũng là người trong mộng của vô số thiếu nữ.
Lý An không mấy hứng thú với thơ ca, cũng không có ý định trở thành một cái thư sinh, rất nhanh hắn không chú ý tới những cuộc tỷ thí của đám thư sinh nữa mà tập trung quan sát những người ngồi trên thuyền nhỏ xuôi dòng.
Khoảng cách hơn 500m cộng với hoàn cảnh buổi tối đen như mực không làm khó được Lý An chút nào, hắn vẫn có thể nhìn được rõ ràng những người ngồi trên thuyền. Chỉ là số người tham gia nhiều lắm, ít cũng phải hơn một ngàn, muốn tìm được một người ở giữa số này cũng không phải đơn giản, nhưng so với vô vọng tìm kiếm giữa biển người mênh mông thì đã tốt hơn nhiều lắm.
Trên một đoạn khúc sông, Ninh Thanh Hàn khuôn mặt kinh diễm, sặc sỡ hơn cả ngàn đóa nguyệt đăng bên cạnh, mỉm cười khúc khích. Lý Tiểu Hoa mặc thanh sam gọn gàng ngồi bên cạnh, lắng tai nghe chúng thư sinh ngâm nga, không biết do ánh đèn hay do vui vẻ mà khuôn mặt hơi ửng hồng.
Bỗng dưng cộp một tiếng, mũi thuyền của hai người chầm chậm đụng vào thân một con thuyền khác. Người trên con thuyền kia nhíu mày quay đầu lại nhìn, con mắt hẹp dài lạnh buốt, bên hông người này đeo một tấm ngọc bài chất liệu trong suốt, bên trên khắc một con bọ cạp màu đen, phần đuôi treo một chiếc đầu lâu người.